MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 47

cái đầu ló ra bên trái tôi, hiếu kỳ hỏi: “Cô cầm con Kim Bất Ly cực độc này
làm gì vậy?”

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Giác Tứ gia, lúc ấy hắn lại lần nữa lạc vào

Tây Phong Uyển, hơn nữa còn ngưng thở ngồi bên cạnh nhìn lén tôi một
lúc lâu.

Khi đó tôi sợ đến thiếu chút nữa thì trượt xuống hồ, có điều khi nghe

đến tên con rắn người tôi cứng lại: “Huynh nói bậy, đây rõ ràng là rắn
nước, nào phải rắn độc.”

Trong bóng tối, con ngươi màu rượu của hắn lóe sáng, tựa như mắt

của mấy loài thú ăn đêm, nhìn tôi chằm chằm: “Nước trong hồ Mạc Sầu
này là nước đọng, hơn nữa lại là hồ bảo vệ cho Tây Phong Uyển, cô cho là
lão thất phu Hàn Tu Trúc kia có thể thả vào đó cái gì?” Mặt tôi lúc đó hẳn
đã vàng như đất, chầm chậm bước ra khỏi nước, có điều tay vẫn nắm lấy
đầu đuôi của con Kim Bất Ly kia, thả cũng không được mà cầm cũng
không xong, rõ ràng ánh trăng lạnh như nước nhưng tôi lại cảm thấy như
đứng trên than đỏ, “Xin hỏi vị tiểu ca này, huynh có thể cầm vào đốt thứ
bảy(4) của con rắn này cho tôi được không?”

“Hừ! Vì sao ta phải giúp cô?” Hắn đứng thẳng dậy, hai tay chắp ra sau

lưng, ngạo mạn hất cằm lên. Dưới ánh trăng, mái tóc đỏ của hắn nhẹ bay
trong gió, dường như tỏa ra một luồng sáng nhu hòa. Tức khắc tôi đã nhận
ra thân phận của hắn, lại thầm nhớ tới đặc điểm lớn nhất của hắn mà Tống
nhị ca đã nói qua: “Hôm nay nhận được ân tình của Giác Tứ gia, nô tỳ
nguyện kết cỏ ngậm vành(5) nhớ ơn. Trước tiên nô tỳ xin dẫn Tứ gia về
Ngọc Bắc Trai!”

Hắn lập tức quay lại nhìn tôi, hung dữ hét: “Ai cần cô dẫn, đương

nhiên ta biết đường để trở lại, hơn nữa dù ta có ở trong Tây Phong Uyển
này, Hàn Tu Trúc kia có thể làm gì được ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.