MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 561

“Phụ hầu từng nói, khi còn bé, lòng dạ cô mẫu rất thiện lương, ngay cả

con kiến cũng không nỡ giết, điểm này rất giống với mẫu thân.”

“Câm miệng, đừng nhắc tới mẫu thân của ngươi, ả làm sao so được

với ta.” Nguyên Thanh Vũ đột nhiên hét vào mặt Phi Bạch.

Phi Bạch cũng không để ý chỉ bình tĩnh kể tiếp: “Dần dà, cô mẫu bắt

đầu hay lẩm bẩm một mình, lúc thì dịu dàng đáng yêu, lúc lại ương bướng,
cay nghiệt. Phụ hầu nói, trong người cô mẫu dường như có hai con người,
hơn nữa tuổi càng lớn lại càng biểu hiện rõ.”

Tôi thầm kinh hãi, đây rõ ràng là rối loạn đa nhân cách, thảo nào bà ta

khi thì buồn rầu, oán hận, lúc lại giận dữ điên cuồng. Nói cách khác, từ bé
bà ta đã mắc bệnh này, sau đó thảm án của Minh gia đã hoàn toàn khiến bà
ấy thành tâm thần phân liệt ư?

“Tâm tư của người cũng chia đôi cho hai người, một nửa dành cho

Minh Phong Dương, còn một phần là dành cho phụ hầu. Nhưng thân thể
của người thì không thể làm thế, người gả cho Minh Phong Dương yêu quý
nhưng vẫn không bỏ được phụ hầu. Người hận Minh Phong Dương lúc
luyện công bị tẩu hỏa nhập ma đã yêu mẫu thân ta, nhưng người càng hận
vì trong lòng phụ hầu chỉ có mình mẫu thân. Vì lòng đố kỵ và tính chiếm
giữ, người muốn Minh Phong Dương thay lòng đổi dạ phải mất hết võ
công, muốn mẫu thân ta chết trong tay phụ hầu, mà phụ hầu cũng phải sống
trong đau khổ mãi mãi.” Nguyên Phi Bạch cao giọng nói, ánh mắt vô cùng
đau xót.

Tôi phải khẳng định, nếu Nguyên Phi Bạch mà sống ở hiện đại, anh ta

hẳn sẽ là một bác sĩ tâm lý xuất sắc hoặc một chuyên gia phá án. Thiếu niên
này tuy còn rất trẻ nhưng đã trải qua những thăng trầm tàn khốc nhất ở đời,
lòng dạ sâu xa đến vậy, tâm tư cực kỳ kín đáo, chẳng trách Nguyên Thanh
Giang tán dương anh ta như thế. Ngẫm nghĩ một hồi mà toát cả mồ hôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.