MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 587

chở mà ngông cuồng tới mức không biết mình là ai?” Y lạnh lùng buông tôi
ra, tôi lập tức ngồi sụp xuống, túm lấy xiêm y rách nát che mấy chỗ quan
trọng.

Ám thần đeo mặt nạ lên, vừa vỗ tay một cái đã có hai người đeo mặt

nạ tiến vào. Một người vội vàng ôm lấy Tiểu Cầm đang nằm trên đất, người
nhanh chóng thu dọn các vết máu. Hai người họ tới thở mạnh cũng không
dám, tôi thấy người nọ điểm liên tiếp lên người Tiểu Cầm, tay Tiểu Cầm
hơi giật giật, chắc vẫn còn cứu được, tim tôi cũng thả lỏng một chút: “Ta
muốn gặp Bạch Tam gia.”

Ám thần nhìn tôi: “Nếu ngươi còn dám nhảy ra khỏi suối thuốc lần

nữa, đừng nói là Tam gia nhà ngươi, ta đảm bảo kiếp này ngươi sẽ không
gặp được bất cứ ai nữa.” Y ngừng lại một chút: “Suối thuốc này nếu không
phải người đứng đầu gia tộc thì không được dùng, phóng mắt nhìn khắp
Nguyên thị, mới chỉ có chủ tử nhà ngươi được đãi ngộ thế này. Để ngươi có
thể vào suối này, chủ tử nhà ngươi,…”

“Anh ta sao rồi?” Tôi gấp giọng hỏi, nhưng y chỉ cười lạnh, chưa trả

lời đã bước ra ngoài.

Tôi hét khàn cả giọng nhưng không có ai quay lại phục vụ, cũng

không có ai tiến vào, chỉ có đóa lạc tiên quỷ dị đứng ven hồ, lẳng lặng nhìn
tôi.

Ám cung lại sai một cô bé đeo mặt nạ khác tới làm vật lý trị liệu.

Trong ba ngày, chỉ có mình cô bé này tới giúp tôi dùng cơm, đi vệ sinh,
buộc tôi ngồi vào ao thuốc, Ám thần kia không thấy xuất hiện nữa. Tôi thử
bắt chuyện với cô bé nhưng chắc vì có bài học của cô bé trước đó, cô ta
không dám nói gì với tôi.

Ba ngày sinh hoạt trong suối khiến từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy suối

nước nóng, tôi đã muốn nôn, vừa nhìn thấy mặt nạ, da đầu đã tê rần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.