"Không cần."
Lục Vũ đột nhiên nâng mặt cô lên, hơi khom lưng, lưu luyến phớt qua
môi cô, vuốt ve khẽ cắn.
Đôi môi mềm mại, lại ngọt ngào.
"Tây Tây còn chưa trở về?" Giọng Tô Kiến Minh đột nhiên từ trong
truyền ra.
Dương Kỳ đi theo, dịu dàng nói, "Còn chưa, chắc còn chơi bên ngoài,
hôm nay anh lại về muộn như vậy..."
Hai người nói chuyện đến gần.
Tô Khả Tây hơi hơi trợn mắt, trong lòng có chút hoảng, đừng có lúc
đang hôn mà bị phát hiện, vậy thì tiêu đời.
Tô Kiến Minh hớn hở cười, sóng vai với Dương Kỳ về nhà, đi ngang
qua, thấy rõ ràng cách đó không xa có hai bóng người hôn nhau, cơ hồ
không nhìn thấy nữ sinh, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng.
Thanh niên yêu đương bây giờ, đúng là cởi mở hơn nhiều.
Ông còn sửng sốt một chút, cảm khái nói, "Năm đó anh như vậy, sau
đó trực tiếp bị anh trai em đánh một trận."
Dương Kỳ nhấp môi cười.
Hai người vào sân, tiếng bước chân biến mất trong phòng.
Tô Khả Tây thở cũng không dám thở, nghẹn muốn chết.
Cố tình Lục Vũ bỗng nhiên có tinh thân, mang theo hơi thở dốc cuốn
đầu lưỡi của cô, mang theo sự quyến luyến, tay ôm chặt eo cô, không thả