MỐI CHÚA - Trang 152

toàn cầu. Nhưng nó hoàn toàn vô nghĩa và đểu cáng trong bối cảnh này. Tôi
biết rõ mình đang lừa những bà con nông dân chất phác, đang về phe những
con cá mập tham tàn. Nó giống hệt như những lời xảo ngôn mà người tên là
Dụng (tôi vẫn chưa tìm ra tông tích của ông ta, có thể chỉ là một cái tên bịa
tạc của kẻ có danh phận nhưng chuyên làm cò mồi bằng nước bọt, một dịch
vụ đang được coi là nghề hot hiện nay) đã nói với ông giáo làng trong dự
án nhà máy thép mà tôi đọc trong Mối Chúa. Nhưng tôi không có lựa chọn
nào khác. Thôi thì để số phận và lịch sử quyết định.

Đám đông vẫn im lặng, một số chuyển sang hồ nghi và khinh khỉnh

tiếp nhận những gì tôi trình bày. Có người còn công khai nhổ nước bọt.
Khá lâu sau mới có người đưa ra câu hỏi. Đó là một ông trung niên. Ông ta
nói lắp nên rất khó nghe. Ông ta hỏi tôi nếu dự án sân gôn thành công, ông
muốn một chân bảo vệ thì có được không?

- Hoan nghênh bác, tốt quá, vì chúng tôi chứ không chỉ vì bác. Khi đó

bác nhớ nhắc tôi nhé.

Tôi tự thấy kỳ lạ cho khả năng nói dối trôi chảy và trơ tráo của mình.

Bởi vì khi sân gôn mới có hình dạng thì chúng tôi đã biến mất rồi, còn đâu
để giữ lời hứa. Đó là toàn bộ bí mật kinh doanh mà những người như bố tôi
tạo ra ở xứ sở này. Tôi không có lựa chọn khác và nhất định phải đi lại y
nguyên con đường ông đã làm cho nhẵn bóng, một khi vẫn còn ở trong
guồng.

- Xin mời bác - Tôi hào hứng chỉ vào một người đang giơ tay nhưng

cứ muốn rụt lại.

- Tôi muốn hỏi và muốn nghe thật rõ ràng câu trả lời: chủ trương làm

sân gôn là của ai?

- Tất nhiên là của Nhà nước, thưa bác kính mến. Ngoài Nhà nước ra,

chẳng có bất cứ ai đủ quyền để thu hồi đất của bà con mà không thành bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.