MÔI KỀ MÔI - Trang 259

Chương 24

Russ thấy dễ chịu vì Catherine trả lời điện thoại ở cửa hàng kẹo Sweet
Stuff. Anh có thể hỏi thăm Laurel mà không trở thành tên ngốc trong mắt
nàng.

“Chị Cat này, Russ đây. Hôm nay Laurel có đi làm không?” Anh đã tới nhà
nàng và lảng vảng ở đó tới ba mươi phút cho tới khi ông già hàng xóm đi
ngang qua và hỏi anh đang làm cái chết tiệt gì ở đó. Anh buộc phải thừa
nhận anh đang đợi Laurel về.

Sau khi xem xét anh giống như thấy một tên rình mò và nhìn kỹ cái phù
hiệu qua cặp kính hai tròng của mình, ông ta mới bảo anh có khi Laurel ở
chỗ làm. Hầu như thứ Bảy nào nàng cũng đi làm.

Tất nhiên Russ biết rồi, và nếu hôm trước anh không quá hoảng loạn thì
mọi chuyện không xảy ra với anh thế này, hôm nay anh có thể tới thẳng cửa
hàng để tìm nàng. Nhưng anh rất sợ, anh có cảm giác rất kinh khủng rằng
Laurel đã rời bỏ anh.

Anh đã mất rất nhiều năm tránh né các mối quan hệ và luôn phải gửi đi
thông điệp tôi-chưa-sẵn-sàngcho- chuyện-này. Anh không biết chắc có phải
lúc ở bãi đỗ xe nhà trường anh cảm thấy bị Laurel cho cái giày vào mặt
không. Anh vẫn không chắc chắn.

Mặt khác, Sean với tất cả trí khôn của đứa bé mười ba tuổi chưa từng CÓ
bạn gái, cũng đã xác nhận anh đã bị đánh gục. Điều đó làm Russ lái xe
khắp thành phố như một thằng ngốc tìm Laurel để đảm bảo họ vẫn ổn.
Hôm qua đúng là một cú va chạm tốc độ cao, chỉ có thế. Anh không thể bị
loại khỏi đường đua được.

“Ừ, cô ấy ở đây. Cô ấy đang ăn trưa ở phía sau với John.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.