MÔI KỀ MÔI - Trang 257

John ngừng lời châm điếu thuốc, và phân tích nàng. “Cô yêu anh ta, phải
không? Đúng rồi, tôi có thể nhìn thấy.”

Hơi nóng bừng lên hai má nàng, Laurel càng thêm lo lắng. Đối với một
đồng nghiệp câu hỏi này có vẻ riêng tư quá, như moi móc thông tin, và có
gì đó trong cách John nhìn nàng làm nàng khó chịu. Cứ như anh ta biết gì
đó. Cứ như anh ta không tình cờ hay vui vẻ hoặc tốt bụng như nàng vẫn
nghĩ về anh ta vậy.

Nàng không nói gì cả, chỉ nhìn cuộn khói vờn quanh khuôn mặt điển trai
của John, mái tóc vàng hoe cắt ngắn vừa chấm đôi mắt xanh trong vắt. Đôi
mắt bí ẩn có vẻ chứa bao thăng trầm, luôn ngăn kín dù nàng cố nhìn vào.

Những lời Jill nói lại vang lên trong đầu nàng. Laurel vẫn không thể hiểu
tất cả những gì cô ấy nói, vì lời cô ấy líu nhíu và đau khổ, nhưng cô ấy có
nói gì đó về tên của anh ta. John, tại sao cô ấy lại gọi anh là John?

Lúc đó Laurel quá xấu hổ nên không thể nghĩ được gì. Nhưng rồi Jill nói
gì? Tên anh là Pete...

Pete gì đó, Laurel nghĩ một lúc.

Bây giờ thì nàng biết. Pete Trevor. Trevor Dean.

Ôi, Chúa ơi.

Cánh tay nàng tự nhiên đẩy mạnh gói bánh sandwich lúc nào không biết, và
nàng biết hắn đã biết.

Vẻ mặt hắn thay đổi, trở nên thích thú. “Cô nghĩ cô đã hiểu ra điều gì rồi
phải không Laurel?”

“Anh là Trevor Dean.” Nàng sửng sốt nói, rồi đưa tay bịt miệng lại.

Nàng không nên nói gì với hắn. Nàng nên ra ngoài kia gọi cho Russ.

Nhưng nàng quay người đi nhìn ra phía cánh cửa đã đóng lại. Dean nhìn
theo nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.