MÔI KỀ MÔI - Trang 152

Laurel trèo xuống giường và đi bộ qua sàn nhà, tay che lên ngực, giống như
nàng bị lạnh hoặc hơi xấu hổ.

Có thể cả hai. Russ không nhìn đi chỗ khác. Không thể. Nàng có một căn
phòng nhỏ xinh với rất nhiều đồ gia dụng màu trắng, con đường có rất
nhiều hoa rủ về phía anh từ mọi góc, nhưng anh thích thế. Trần nhà loang
lổ, vì nó là tầng ba, và cửa sổ có mái hiên che, cửa chớp cũng màu trắng.
Ánh sáng đèn tỏa ra mờ mờ quanh căn phòng, chiếc máy vi tính kêu o o
trên bàn.

Căn phòng bao bọc lấy nàng, nhìn giống như nàng, có mùi của nàng.

Nàng thuộc về nơi đây.

Laurel có thân hình tuyệt đẹp, những đường cong hoàn mĩ, vừa đủ tròn
trĩnh để nhìn khỏe mạnh, và nét duyên dáng tự nhiên làm mọi chuyển động
của nàng vừa lả lướt vừa mạnh mẽ, phức tạp, giống như ngôn ngữ ký hiệu
nàng vẫn dùng vậy. Russ kê tay sau gáy và rên lên tán thưởng: “Nóng bỏng
quá,” khi nàng vòng trở lại, ném cho anh một cái nhìn kỳ lạ từ đầu đến
chân. “Anh có biết nhìn mình thế nào không?”

Nàng cong lưng lại, chổng mông vào anh trêu ghẹo, mời gọi niềm khát
khao trong anh. Một giây sau anh mới nhận ra, anh nhìn thấy những đường
cong mềm mại từ phía sau lưng nàng.

Rồi nàng đứng thẳng dậy, bọc kẹo trong tay, đi tới trước mặt anh. Nhìn từ
phía trước còn tuyệt vời hơn nữa.

Hai bầu ngực nàng cứng lại dưới ánh mắt chăm chú của anh, hông nàng lắc
lư. Anh muốn tách rời những nếp gấp ẩn sau những đường cong của nàng.
Xem nàng còn ham muốn anh không.

Laurel trèo lên ngồi cạnh anh, kéo cái ga trải giường lên, và trượt xuống
dưới, đặt kẹo giữa hai người.

“Lạnh à?” Anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.