MÔI KỀ MÔI - Trang 228

“Nhưng chị cũng không hấp dẫn Jerry,” Cat nói. “Ít nhất là không với
người như anh ta. Chỉ khi nào anh ta chạm vào chị. Nên có thể bất kỳ gã
nào cũng làm chị có cảm xúc như thế. Có thể chị có nhu cầu tình dục cao.”

Laurel không biết chắc Cat có như vậy thật không.

Cat huých mũi giày vải Chuckie màu đen vào John. “Này John, anh thử
vuốt ve tôi thật tình tứ xem điều gì sẽ xảy ra nào?”

Laurel bật cười, choáng vì Cat. John tội nghiệp đứng thẳng lên và lùi xa ra
ba bước, khoanh tay lại.

“Oa, tôi không nghĩ thế Cat ạ. Ta phải làm việc cùng nhau.”

Catherine thở dài. “Có thể anh đúng. Và dù sao tôi cũng không thích thế.”

Nhìn John thật tức cười. Khuôn mặt anh ta pha lẫn giữa sợ hãi và khó chịu
kinh khủng. “Này, tôi có thể làm cô thích đấy.”

Cat đảo mắt. “Ồ, tôi làm anh tự ái rồi. Đàn ông thật dễ đoán.”

“Có thể Jerry là người tốt thật chứ không phải nhờ chị tin tưởng,” Laurel
gợi ý. “Có thể đó là lý do tại sao chị hấp dẫn anh ta.”

“Tôi cũng là người tốt,” John nói.

Laurel cười còn Cat nhìn thích thú. “Chúng tôi đều biết mà.”

“Và vì anh tốt bụng, nên anh giúp tôi một việc được không?” Laurel muốn
hỏi trong khi họ không bận rộn ở cửa hàng, không có nhiệm vụ gì cần làm
ngay cả. “Một trong hai người có thể gọi đến công ty cung cấp dịch vụ
mạng giúp em để hỏi xem tại sao internet nhà em lại bị mất kết nối không?”

“Tôi rất tốt, tôi thậm chí sẽ làm được nhiều hơn thế,” John nói, gẩy gẩy
mấy tấm giấy bọc anh ta vừa tìm ra được. “Tôi sẽ tới và sửa cho cô, cô sẽ
không phải trả một xu nào để gọi dịch vụ cả.”

“Anh sửa được à? Nhưng thậm chí tôi còn không biết nó hỏng thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.