MÔI KỀ MÔI - Trang 34

“Tất nhiên là không rồi! Chúng ta sẽ chia đôi tiền thuê nhà.”

Pete mỉm cười với cô, nụ cười ấy hoàn toàn đánh gục cô, thiêu đốt trái tim
cô. “Nhưng sống cùng nhau sẽ lộ hết khuyết điểm của anh. Anh không
muốn mất em.”

Đó là tình yêu. Đó thực sự là tình yêu. “Anh sẽ không mất em đâu. Anh sẽ
luôn có em chừng nào anh còn cần em.”

Hắn nâng tay cô lên và hôn. “Để anh xem nhé.”

Russ cài khuy áo khoác lại khi bước ra ngoài. Anh cảm thấy một sức nặng
nào đó đang chèn cứng ngực và đầu mình, bóp chặt lấy anh, động mạch của
anh như bị đông cứng, cảm giác ấy thôi thúc khiến anh muốn chộp ngay lấy
Laurel và khóa nàng lại trong căn phòng dán đầy tranh ảnh của bọn tội
phạm.

Phải bảo vệ nàng. A ha! Laurel là chú thỏ trong thành phố đầy cáo đang săn
mồi. Nàng chỉ hy vọng sẽ cùng ai đó, ngọt ngào và lãng mạn, trông chờ
một cuộc sống chỉ có hương hoa thơm ngát, và rồi “ngoàm”... nàng sẽ bị
con cáo nuốt chửng.

Anh có công việc của mình, không phải cứ ngồi mà bảo vệ mấy cô nàng
ngờ nghệch. Laurel đang bước về phía tây, đầu cúi xuống, không để ý chút
nào xung quanh. Khỉ thật, ai đó có thể bước đi ngay cạnh nàng, túm lấy
nàng lôi đi mà nàng không thể nhận ra trước khi quá muộn, vì nàng có nghe
thấy gì đâu.

Phải bảo vệ nàng sao? Chúa ơi. Nàng còn hét lên giàu có, người phụ nữ cô
đơn dễ tổn thương, lợi dụng tôi. Nàng quá quyến rũ, Russ chỉ muốn chính
mình mới là người lợi dụng nàng.

Nhìn nàng ấn nút để mở chiếc Lexus SUV màu trắng, Russ buông lời
nguyền rủa. Anh bước đều đều đến hiệu sách chỉ còn cách đó mười feet và
ngồi vào ghế sau chiếc xe của Anders, giữ cho Laurel trong tầm nhìn.
“Theo sau chiếc Lexus SUV đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.