MÔI KỀ MÔI - Trang 35

Jerry vào số, nóng nảy nhìn anh. “Cậu chui vào chỗ chết giẫm nào thế? Cậu
đi ba mươi phút rồi đấy. Đang lừa tôi đấy à? Tìm đồng nghiệp khác mà
chơi đi nhé.”

Russ phì cười. Anh thích làm việc với Anders vì thế. Cậu ấy luôn khiến
mọi người cười được thậm chí họ đang bị lún vào hố sâu - hay tệ hơn, phải
ngồi làm việc với một mớ giấy tờ. “Đi nào, Jerry, cậu thừa biết tớ không
bao giờ lừa cậu mà. Cậu biết đấy, mối quan hệ tốt phải dựa trên sự tin
tưởng lẫn nhau.”

“Cậu đi lâu thế, không thèm nói với tớ một lời, tớ phải nghĩ thế nào bây
giờ?” Jerry dừng lại phía sau chiếc Lexus của Laurel và cười toe toét. “Cậu
về nhà muộn, người đầy mùi thuốc lá và cà phê, mà tớ biết cậu chẳng uống
đâu. Tớ nghĩ chúng ta cần giải thích, hoặc là kết thúc, chỉ có cách chấm dứt
đi thôi.”

“Im đi Anders. Cậu biết cậu là cộng sự duy nhất của tớ mà.”

“Rõ rồi.” Jerry nhìn quanh khi vẫn theo sau Laurel xuống phố Lake Avenue
và lên Edgewater Drive, những ngôi nhà uy nghiêm cổ kính bằng đá xây từ
những năm hai mươi như những biệt thự của các đại gia ở vùng thôn quê.
“Cô nàng vàng hoe khá giả nhỉ?”

“Nhà cô ấy đây rồi, nhưng cô ấy sống với mẹ. Tôi đoán cô ấy sẽ thừa kế cái
nhà này.” Russ vừa nhìn đèn hậu xe Laurel vừa kiểm tra hàng xóm xung
quanh. “Cô ấy không biết Dean là ai, chưa từng nghe tới hắn. Hãy chú ý
điểm này. Cô ấy nghĩ người vẫn nói chuyện với cô ấy trên mạng là Russ
Evans, cô ấy có người bạn tên là Michelle nói học cùng phổ thông với tớ.”

Jerry huýt gió. “Tên Dean này xảo quyệt thật.”

“Hắn biết nhiều hơn ta nghĩ.” Anh nhìn Laurel đi xe vào đúng đường dành
cho ô tô của một căn nhà ba tầng bằng gạch đồ sộ, một căn hộ phía trước,
điểm nhấn trong nét kiến trúc là hai tá cửa sổ lạnh lùng phản chiếu ánh
trăng phía sau lưng anh. “Ôi Chúa ơi, phải gọi tên loại nhà này là gì ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.