đó ở nơi này tên tuổi rất nổi tiếng, người người đều biết hắn là con trai của
“phạm nhân cưỡng gian”, trong sân cũng luôn có người thích hóng chuyện,
vừa thấy cậu liền ác ý mà hô to, mẹ mày bị người ta cưỡng gian rồi!
Hình Minh vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn được những âm thanh nổ vang bên
tai, nhịn được tim, gan, ruột, phổi không chỗ nào không đau. Mãi đến một
ngày nào đó đột nhiên không nhịn được nữa, cậu liền vung quyền đập ngã
một người trong số đó, cưỡi ở trên người hắn, sau đó thoát giày hắn, mạnh
mẽ đánh vào miệng hắn.
Hướng Tiểu Ba còn chưa được thả ra, vì vậy một nhà ba người cùng ngồi
một bàn ăn cơm. Đường Uyển im lặng không hỏi thăm tình trạng gần đây
của con trai, chỉ đi qua đi lại giữa nhà bếp và nhà ăn, bê ra thật nhiều đồ ăn.
Từ lúc tái giá với Hướng Dũng, bà mười ngón chưa dính nước, nghe nói
con trai về nhà sáng sớm đã dậy mua thức ăn, gạo, làm sườn xào chua ngọt,
cà tím xé nhỏ, thịt cua cá viên… Đường Uyển nhớ tới từng món mà con
trai thích ăn, cuối cùng mang lên trên bàn một đĩa lớn nghêu xào cay, chỉ
chỉ mấy món ăn màu sắc sặc sỡ, thịt heo béo ngậy.
“Tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi.” Đường Uyển cười tủm tỉm, tha thiết
mà nhìn con trai, “Con khi còn bé thích ăn nghêu nhất, năm con mười tuổi
cả gia đình ta đi vịnh Giao Châu du lịch, con với ba con hai người ăn đến
bảy, tám cân…”
Hình Minh ngừng đũa, nghiêm trang sửa lời mẹ nói: “Không phải nghêu,
mà là ốc móng tay”.
Chừng mười năm trước chuyện xưa vẫn tựa như rõ ràng ngay trước mắt,
Hình Minh ăn no ốc, nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn uống rượu đế, nhưng
Đường Uyển không cho, may mà cha con cùng chung một chiến tuyến,
Hình Hoành cười nói không biết uống rượu thì không phải là đàn ông, Hình
Minh nhớ bản thân mới uống non nửa chai đã chịu không nổi, cuối cùng