MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 377

Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị
giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân
trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không giết Bá
Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu là tốt.

Hình Minh dùng khăn giấy ung dung thong thả lau chùi lưỡi dao, nghe

cục phó Vệ tiếp tục nói.

“Ở bề ngoài là phóng viên vì dân chờ lệnh, trên thực tế là loại cướp gà

trộm chó, sự tình thấp hèn gì cũng làm được.” Vệ Minh cười ha ha, “Sau đó
phạm nhân kia bị tái phát bệnh tim, đột tử ở trong tù. Hình như vợ hắn vội
vội vàng vàng đi lấy người khác, ngay cả đến kiểm tra thi thể cũng không
làm.”

Ngón tay đột nhiên buông lỏng, khăn giấy từ lòng bàn tay trơn tuột, rơi

trên mặt đất. Hình Minh căn bản không ý thức được, vẫn như cũ giống như
người mắc bệnh sạch sẽ miệt mài lau chùi dao. Dùng lòng bàn tay của cậu.
Dùng ngón tay của cậu.

“Nghe bằng hữu của tôi là quản giáo ở nơi đó nói, khi phạm nhân kia ngã

xuống, đầu hắn cắm vào bên trong cái bô đựng phân. Nói thế nào nhỉ, đúng
là ác giả báo, ngẫm lại thì hại một cô gái vô tội như vậy, thì chết như thế
vẫn chưa đền hết tội, có làm cách gì cũng không khiến người tha thứ
được.” Cục phó Vệ nhẹ giọng thở dài, một lời nói hợp tình hợp lý.

“Căn bản mức hình phạt quá nhẹ, không thể khiến mọi người bớt phẫn

nộ được!”

“Đúng vậy, đáng đời chết đi!”

Mấy vị mỹ nữ ngồi cùng bàn hóng chuyện bắt đầu nhao nhao lên, như

những con chim cánh cụt náo nhiệt, bọn họ đối với những kẻ phạm tội như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.