MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 415

“Nửa giờ.” Ngu Trọng Dạ mở một con đường, “Không đủ.”

Từ khi phát bệnh đến khi khỏi bệnh, tính ra không quá nửa tháng, viêm

cơ tim cấp tính quả thực không dễ khôi phục, Hình Minh cảm thấy trái tim
mình đập quá mạnh, sợ hãi mình lại bị ép buộc ở nhà tĩnh dưỡng. Suy nghĩ
một chút, vừa không muốn tiện nghi tài xế của đài trưởng, nhưng cũng
không dám khiến đài trưởng mất hứng, cắn răng, bò lên người hắn, bắt đầu
cò kè mặc cả: “Em bây giờ muốn làm đến cùng, nhưng không cần nghỉ
ngơi một tháng. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sang tuần sau khôi phục lại phát
sóng trực tiếp, có được hay không?”

Ngu Trọng Dạ bất động thanh sắc nhìn Hình Minh nửa ngày, bỗng khuôn

mặt giãn ra, nở nụ cười: “Lão Lâm này, Tiểu Hình càng ngày càng giống
lão thích cãi cọ ăn vạ với ngươi khác.”

“Còn không phải bởi vì biên tập viên Hình được nhiều người yêu thích

sao.” Lão Lâm cũng cười, chỉ thiếu chút nữa là nói ra bốn chữ “Thị sủng
mà kiêu”.

“Được người yêu thích.” Ngu Trọng Dạ nhìn gò má Hình Minh, duỗi tay

nắm chặt cằm của cậu kéo tới gần, quan sát một lúc lâu, mới khẽ gật đầu,
“Là được nhiều người yêu thích.”

Ý cười trên mặt thu liễm lại, vẫn là một thái độ vui buồn khó dò, tư thái

uy nghiêm.

“Thầy,” Hình Minh biết nam nhân vào lúc này đặc biệt không thoải mái,

huống hồ đã là “Ba lần đến cửa nhưng không vào”(1), vì vậy muốn tìm cho
đối phương, cũng là tìm cho chính mình một cái thang để leo xuống, “Em
giúp thầy… ra nhé.”

Đây là câu truyện xảy ra khi Đại Vũ trị thủy. Vì trị thủy, Đại Vũ từng ba

lần đến cửa nhà mà không dám vào. Lần thứ nhất khi về nhà, nghe được
tiếng thê tử của ông kêu đau khi sinh con, còn có tiếng khóc của trẻ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.