MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 838

Ngu Trọng Dạ nhấn đầu Hình Minh vào lồng ngực mình, cúi đầu nhìn

cậu một lát, sau đó giơ tay gõ nhẹ lên gáy cậu, không chuẩn cho hành động
hồ đồ.

“Em nói tiếp.” Trên mặt mang theo chút ý cười, đài trưởng Ngu tiếp tục

trò chuyện.

Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ nhìn như vậy, trái tim vốn đã đông cứng vì

những chuyện trước đó đột nhiên trở nên ấm áp, hắn như hiện thân của
những điều tốt đẹp trong cuộc đời cậu, kiêu ngạo, chân thật, thư thản.

Ngu Trọng Dạ nhìn ra Hình Minh mấy ngày gần đây có chút khô héo

mệt mỏi, quyết định cho phép cậu trở về đài Minh Châu.

Đối với một số người mới đi làm, công tác có ý nghĩa như việc ngồi tù

có thời hạn, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, làm việc chừng ba mươi
năm, mỗi tuần được thông khí hai ngày, ngày lễ ngày tết được tạm tha, quả
thực khổ không thể tả. Nhưng đối với một số người khác mà nói, công tác
như một liều thuốc chữa khỏi bệnh, trời sinh mệnh tiện. Hình Minh cảm
thấy rất đúng.

Trở lại vườn Minh Châu, cậu phát hiện một chuyện thú vị. Lạc Ưu trốn

tránh cậu.

Hình Minh biết Lạc Ưu vì sao trốn tránh mình.

Trước đây bọn họ ngẩng đầu gặp cúi đầu thấy, như hai con mãnh thú

trong giới tự nhiên, chung quy phải đấu một trận, để phân định lãnh thổ,
nhưng hiện tại Lạc Ưu đã thất bại, thương tích đầy mình, không hề lấp đầy
chỗ trống.

Thứ gọi là tình cảm quá khó để có thể điều khiển, mặc kệ anh tới trước

hay tới sau thì vẫn là tiên lễ hậu binh, Hình Minh vốn tưởng rằng mình sẽ
rất đắc ý, cậu đã mài răng sắc bén, mạnh mẽ xé nát phòng tuyến cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.