MỘNG DỤC - Trang 156

Hiểu ý của hai người bọn họ, Lâm Vĩnh Túc liền vui mừng khôn xiết mà

chạy về phía Ngô Hoàng Nhung.

(Na: có một người bạn của mình biết mình viết truyện, với cả mình bảo

đang muốn thêm một nhân vật mà chưa biết đặt tên. Thế là chỉ bảo "lấy tên
của chị đi". Và vâng, Ok, Ngô Hoàng Nhung là tên của chị ấy *cười*)

Lâm Vĩnh Túc biết cô gái này không có ý tốt gì, chắc chắn không tốt

bụng tới mức không dưng lại tới giúp mình thoát khỏi nơi này. Nhưng dù
sao cô cũng không phải là đứa trẻ lên ba mà dễ để cho cô ta bắt nạt, chỉ cần
trước mắt rời khỏi đây cái đã. Cô muốn về nhà, muốn biết tình hình của mẹ.

Lâm Vĩnh Túc đi ngang qua Ngô Hoàng Nhung, khẽ nhìn cô ta một cái

ra ý cảm ơn, sau đó đi về phía cửa.

Ngô HoàngNhung nhìn bóng lưng của Lâm Vĩnh Túc đang đi trước mặt

mình mà cười khẩy một cái, sau đó ngoắt mông đi sau cô.

Lâm Vĩnh Túc, Đê xem tôi trừng phạt cô thế nào.

***********************

Trịnh Liệt ngồi trên xe.

Hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, dựa lưng vào ghế xe, mắt nhắm lại.

Hắn đang nghĩ về bản thân, sau một hồi suy nghĩ, hắn rút ra kết luận: Có

thể hắn đã thích cô gái kia.

Nghĩ đến đây,khuôn mặt lạnh trầm đang nhắm mắt của hắn khẽ vẽ ra một

nụ cười nơi khóe miệng. Nụ cười này của Trịnh Liệt khiến tài xế suýt lệch
tay lái, suýt chút nữa đã đâm thẳng khu nhà cao ốc trước mặt. Dường như
cũng biết mình vừa làm một chuyện thừa thãi, Trịnh Liệt liền khép môi lại,
bạc môi mỏng lại dính nhau, vẽ ra một đường thẳng duy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.