MỘNG DỤC - Trang 157

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ thở phào. Đáng sợ! Đó là hai từ

mà tài xế dành nửa ngày để nghĩ ra cho việc miêu tả cảm xúc của mình khi
bắt gặp cảnh Trịnh Liệt mỉm cười. Thật đáng sợ quá mà. Con người lạnh
lùng như hắn, lấy lãnh khí làm tài nguyên sống ,mà cũng biết cười??? Rùng
mình một cái. Tốt nhất không nên nghĩ nữa, điều đó sẽ làm cho ông đột quỵ
mà quy tiên sớm mất.

Không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc. Bông có tiếng chuống điện

thoại vang.

Trịnh Liệt cầm lên, nhíu mày, là Ninh Kiến Thần: "Alo, tôi Trịnh Liệt."

Sau câu nói của hắn, đầu giây bên kia lập tức vang vọng lại tiếng cười

cùng giọng nói có tặng kèm hai chữu 'khinh bỉ': "Yo, Trịnh thiếu gia. Sao
mỗi lần gặp tôi cậu lại phải giới thiệu tên mình thế hả? Trí nhớ của tôi
không kém đến mức đó đâu."

Trịnh Liệt không nói gì, chỉ im lặng, sau đó nóitiếp: "Tôi muốn gặp con

bé."

"Tất nhiên, coi như cậu nợ tôi một ân huệ đấy. Nhưng mà..." Ngừng một

lát, đầu giây bên kia lại nói tiếp: "Tiểu bạch thỏ nhà cậu... Mùi vị rất tốt."
Sau đó là một tràng cười đầy thâm thúy. Không cần nói nhiều, trong câu
nói của Ninh Kiến Thần cũng lộ ra tám phần là ý gì rồi, Trịnh Liệt cũng
không muốn nói nhiều, chỉ là hắn đã tìm kiếm cô ấy bao nhiêu năm như
vậy đều không tìm ra. THời gian đầu thật khiến hắn muốn phát điên khi
dường như đã lật tung cả thế giới này lên mà đều không tìm được cô ấy. Lô
Vỹ Tinh, giờ nghe lại cái tên này, trong lòng hắn lại bình lặng lạ thường.

Có thể...là vì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.