MỘNG DỤC - Trang 224

Trịnh Liệt bước từng bước tới cạnh giường bệnh. Hắn nửa quỳ bên cạnh

cô, đưa đôi tay run run kéo những ngón tay trắng xanh lạnh ngắt của cô mà
cầm lấy.

Thật sao?

"Là thật sao?" Giọng nói Trịnh Liệt trầm thấp, nhỏ như cơn gió thoảng

qua: "Vĩnh Túc, em tỉnh lại đi. Tôi sai rồi. Tôi thực sự sai rồi. Em làm ơn
tỉnh lại đi."

Làm ơn... đừng như thế.

Đừng im lặng như thế.

"Tỉnh lại đi. Chỉ cần em mở mắt ra là được rồi. Tôi sẽ không trả thù, vậy

nên tỉnh lại đi. Cầu xin em."

Đáp lại lời van xin của hắn vẫn chỉ là sự im lặng trong tuyệt vọng.

"Vĩnh Túc. Đừng như vậy. Hãy tỉnh dậy để trừng phạt tôi. Tôi hứa sẽ đối

xử dịu dàng với em hơn. Tôi sẽ không bao giờ buông bỏ em."

Hắn là một đứa trẻ thiếu tình thương đến đáng thương. Hắn thiếu tình

cha. Hắn mất đi tình mẹ. Hắn lạc lõng, hắn cô độc một mình suốt bao nhiêu
năm. Hắn là vì không muốn mất đi nên mới lãnh khốc, là vì không muốn
nhận thêm tổn thương nên mới không chịu tiếp nhận.

Trịnh Liệt hắn cả đời bất cần, giờ chỉ cần cô tỉnh lại thôi.

Hắn thừa nhận. Hắn có tình cảm với cô. Hắn thừa nhận. Mình đã yêu rồi.

Hốc mắt hắn âm ấm. Đây không phải là nước mắt.

Đây là thứ hắn đã cố kìm nén mười mấy năm nay đang cố trào ra. Hẳn là

đã đầy quá không thể giữ mãi ở bên trong nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.