MỘNG DỤC - Trang 239

Bỗng vạt áo của Trịnh Liệt bị kéo lại. Một bàn tay trắng tuyết xinh đẹp

đang nắm lấy đuôi áo của hắn.

Khuôn mặt Lâm Vĩnh Túc ửng đỏ: "Anh...ở lại đi."

Câu nói này của Lâm Vĩnh Túc khiến Trịnh Liệt vừa ngạc nhiên vừa vui

mừng. Hắn hơi nhướng mày vẻ khó hiểu, sau đó nở nụ cười đến sáng lạn.
Bạc môi hé mở, lộ ra hàm răng sáng bóng thẳng tắp như những viên ngọc.

Nụ cười chưa đựng thứ gì đó có tên hạnh phúc.

Trịnh Liệt cúi người xuống, bế cô lên, ôm gọn cô vào lồng ngực rắn

chắc, mặc cho nước trên người cô đang chảy xuống thấm ướt áo hắn.

Hắn đặt cô lên giường, lấy khăn lau khô nước còn sót lại trên người Lâm

Vĩnh Túc. Lau từ mái tóc chỉ mới ướt phần đuôi tóc, lau xuống tấm lưng
trần trơn nhẵn, trắng mịn như men sứ. Hắn cảm nhận được cô run nhẹ khi
ngón tay hắn vô tình chạm vào da thịt cô.

Trịnh Liệt nắm lấy hai vai Lâm Vĩnh Túc, xoay người cô lại đối diện với

mình.

Mắt cô cụp xuống không nhìn thẳng vào hắn để lộ hàng lông mi cong dài

như cánh bướm, một vài giọt nước còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp, lăn
xuống má, xuống cằm, rồi xuống xương quai xanh tinh tế, như khơi gọi.
Hai khuôn má cô ửng đỏ, đôi môi mượt mà căng mọng khẽ cắn nhẹ.

Trong căn phòng im lặng như thể đang để dành không gian riêng cho hai

người và chỉ hai người thôi vậy.

Trịnh Liệt cúi đầu, đặt lên đôi môi của Lâm Vĩnh Túc một nụ hôn nhẹ

nhàng như chuồn chuồn lướt qua. Đôi môi hắn vừa chạm tới, toàn thân
Lâm Vĩnh Túc như thể phải bỏng, phản ứng rất nhanh. Cô hơi rụt vai lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.