MỘNG DỤC - Trang 265

Trịnh Liệt không cần gọi theo tài xế mà trực tiếp ngồi vào xe. hắn mở

cửa, vứt chiếc áo khoác trên tay vào xe, sau đó ngồi vào ghế lái.

Chân đạp ga, phóng xe đi.

Chiếc xe vừa chuyển bánh, điện thoại của Trịnh Liệt liền vang chuông:

"Alo...''

"Trịnh thiếu gia, tiểu thư... Lâm tiểu thư... mất tích rồi. Tôi không thấy

cô ấy đâu nữa." Trong điện thoại truyền ra âm thanh vội vã cùng hốt hoảng,
mất bình tĩnh của tài xế Lương.

Trịnh Liệt chỉ lạnh lùng nói một câu "Tôi biết rồi." sau đó tắt máy. Lại

bấm một dãy số khác: "Cho người tìm kiếm cô ấy. Điều động chặn hết tất
cả các cửa sân bay, nhà ga. Cử người đi điều tra về quá trình cô ấy bị bắt.
Còn nữa, điều tra thêm về người này cho tôi."

Chết tiệt. Lâm Vĩnh Túc, em đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không tôi sẽ

không tha cho em đâu.

Chiếc xe chạy như bay trên đại lộ đường lớn. Tiếng gió xé, tiếng động

cơ, hòa trộn vào nhau, trong đó còn có cả tiếng tim đập thình thịch. Đôi mắt
ưng của Trịnh Liệt híp lại, trong mâu đen nổi lên một ít trầm lãnh.

Tốt nhất không phải là hắn.

********************

Lâm Vĩnh Túc tắt điện thoại, nhìn trên màn hình tối đen, trong lòng có

chút ẩn ẩn khó nói.

Có một bàn tay ôm lấy bả vai cô.

Lâm Vĩnh Túc quay sang nhìn người đang ôm lấy vai mình, cô ngước

mắt nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ đến từng góc cạnh, khẽ nở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.