MỘNG DỤC - Trang 352

"..." Trần Bạch Nghiên vẫn giữ nguyên tắc "một lời nói, mười thỏi vàng"

của mình, hắn chỉ đứng yên nhìn lên lầu hai.

"Chúc mừng Trịnh thiếu... Chúc mừng Lâm tiểu thư......" Mấy người hầu

nữ trong Trịnh gia hùa nhau đồng thanh hô to.

Trịnh Liệt nhíu mày, vẫn không hiểu gì. Hắn nhìn vú Trần, ánh mắt như

muốn hỏi: chuyện gì đang diễn ra vậy?

Vú Trần nhún vai, bà cũng không biết.

Trịnh Liệt lại nhìn Lâm Vĩnh Túc đã nhảy xuống khỏi lan can. Đứng

trước mặt hắn, với nụ cười rạng rỡ, trong đó, có rất nhiều hạnh phúc: "Trịnh
Liệt à... Thực ra, ba người bọn họ vừa nói hết với em rồi. Bên dưới là rất
nhiều nệm, mọi người đã chồng rất nhiều lớp nệm lên nhau, cao đến tận lầu
hai luôn nên em không có nguy hiểm gì hết. Em đã lừa anh đấy. Em..."

Trịnh Liệt đứng dậy, bước lại Lâm Vĩnh Túc. Sau đó ôm cô thật chặt vào

lồng ngực mình. Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ hôn lên mái tóc cô: "Đồ
ngốc. Anh đã rất sợ đấy."

Lâm Vĩnh Túc còn đang bất ngờ vì cái ôm của hắn, lại nghe được câu

nói này, trong tim cô tràn ra những cảm xúc ngọt ngào không nói nên lời.

"Anh mới ngốc. Anh mới là đồ ngốc. Trịnh Liệt ngốc. Bắt em chờ lâu

như vậy, không sợ em chết vì buồn sao?"

"Em không chết được đâu."

"Tại sao?"

"Vì anh còn chưa cầu hôn em."

"Ý anh là sau khi cầu hôn em có thể chết?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.