MỘNG DỤC - Trang 356

thẳng.

Trịnh Liệt cười tự giễu.

Đúng là vậy thật sao? Cô thật sự vẫn hận hắn? Vẫn chưa thể quên đi mối

thù của...

"Em sợ." còn đang suy nghĩ mông lung, Trịnh Liệt nghe thấy tiếng nói

nhỏ nhỏ phát ra bằng âm thanh nhẹ bẫng. Lần này, đến lượt toàn thân Trịnh
Liệt đông cứng lại. Hắn đến cả thở cũng không dám nữa. Hắn sợ câu nói
tiếp theo của Lâm Vĩnh Túc sẽ khiến cho mình không thể thở nổi.

Thật sự sợ.

"Em sợ sinh con. Em sợ đau. Huhu..." đang khóc, Lâm Vĩnh Túc bỗng

nhiên như chợt tỉnh, vội nín, sau đó ngồi bật dậy, nhìn vào Trịnh Liệt với
ánh mắt nghi ngờ: "Anh nói ông ấy? Là ai vậy?"

"À.. là... bố em. Lâm Trạch." Trịnh Liệt cụp mắt xuống, khẽ cười.

Lâm Vĩnh Túc nhíu mày nhìn Trịnh Liệt, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng,

ôm lấy cổ hắn, đặt chiếc cằm nhỏ nhắn lên bờ vai qua chiếc áo ngủ của
hắn: "Đồ ngốc. Chuyện của bố em, em đã biết từ lâu rồi." Lâm Vĩnh Túc
vừa nói, vừa tưởng tượng ra cảnh hiện giờ Trịnh Liệt đang nhíu mày, mím
môi, có chút thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Cô bật cười: "Anh còn
nhớ lúc em hôn mê. Ngày nào anh cũng đến thăm em không? Ngày nào anh
cũng dành mấy tiếng đồng hồ ngồi trong bệnh viện để tâm sự với em. Thật
ra lúc đó chỉ là em không thể cử động, nhưng tất cả những gì diễn ra bên
ngoài, em đều biết, đều nghe hết đấy."

"Vậy..." Trịnh Liệt đưa tay ôm lấy Lâm Vĩnh Túc, cúi mặt, đưa mũi hít

hà hương thơm trên tóc cô: "Em đừng gặp ác mộng nữa. Nhé!"

Lâm Vĩnh Túc gật đầu một cái, cô cười: "Biết rồi. Chồng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.