MỘNG DỤC - Trang 44

Khiên Thục Linh bước lại gần, đưa đôi mắt nhìn xuống người đang nhắm

mắt bên sofa kia.

Vô Dĩnh Kỳ, cứ tưởng cậu ta về rồi, không ngờ vẫn còn ở đây.

Khiên Thục Linh cúi người xuống, hơi ghé tai sát mũi Vô Dĩnh Kỳ.

Nhịp thở đều, thật là cậu ta ngủ rồi sao?

Aizzz...

Khiên Thục Linh ngồi lên ghế sofa, bàn tay khẽ vuốt mi tâm đang nhíu

lại của cậu.

Theo tâm lý học, đang ngủ mà mi tâm nhíu lại thế này, hẳn là cậu ta rất

mệt mỏi trong cuộc sống.

Lại nhìn đứa trẻ tuấn tú đang say ngủ, Khiên Thục Linh thở dài một hơi.

Tội nghiệp, từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của bố, mẹ thì đau ốm

không thể rời giường, một thân một mình gánh hết mọi việc, bươn chải để
lớn lên.

Bàn tay Khiên Thục Linh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu

niên, hàng mi dài có chút động, bà liền thụt tay về.

Cẩn thận nhìn lại, Vô Dĩnh Kỳ vẫn ngủ say.

Không hiểu sao nhìn khuôn mặt của cậu bà lại dâng lên một cảm giác

khó tả.

Là thương tâm? Hay thương hại?

Khiên Thục Linh lắc lắc đầu, cười khổ.

Dường như đó là cảm giác của một người mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.