MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 100

chết ngạt rồi. Nghĩ bọn họ hẳn là không nghe thấy, liền vội vàng đi nhanh.
Đến trà phòng, phân phó người đi làm, còn mình thì đi bộ đến một bên
thềm đá ngồi xuống."Phù" lúc này tôi mới dám thở mạnh, suy nghĩ rối bời,
nghĩ không ra cách, chỉ có thể tự trấn định mình. Ủ rũ nhìn quanh bốn phía,
mới phát hiện bốn phía trồng đủ loại hoa cúc, lúc này chúng mới chỉ là nụ
hoa, nhưng thật sự tất cả đều rất thanh lệ, làm lòng người vui vẻ, tôi cũng
theo đó mà ngây ngất.

Hương thơm thanh khiết vây quanh tôi, tôi khép hờ mắt, hưởng thụ

giây phút yên bình hiếm thấy này, trong lòng cực kỳ thư thái. . . . . .

"Minh Vy cô nương?"

Tôi thở dài, thời gian nghỉ ngơi đã hết, mở mắt ra liền thấy, thái giám

Vương Thuận Nhi cười nịnh nói, "Xong rồi, nhân lúc trà còn mùi vị, cô
nương mau đưa đến chỗ chủ tử đi!" Tôi đứng dậy, cười nói: "Thật là cám
ơn công công ." Hắn cười càng tươi hơn, nói:

"Không có gì đâu! Về sau cô nương có chuyện gì xin cứ việc phân

phó, cam đoan sẽ làm thật tốt." Tôi gật đầu: "Đã biết, về sau khó tránh khỏi
phiền toái."

Nói xong xoay người bước nhanh, một là không nghĩ muốn khách khí

với hắn ; thứ hai nhiều người ở đây không giữ mồm giữ miệng, vẫn không
nên dính líu tới ai. Trong lòng nghĩ muốn để cho người khác làm chuyện
này, nhưng vạn lần không thể được, lại không dám chậm trễ, tâm tình tốt
đẹp ban nãy đã sớm bay lên chín từng mây rồi. Cảm thấy tựa như sắp phải
bước lên Đoạn Đầu Đài, lòng tràn đầy u ám đi về phía ngoại thính (?)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.