MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 7

“Thật vậy chăng? Có thể là bởi vì khỏi bệnh rồi, tâm tình cũng nhân

tiện tốt hơn rất nhiều chăng!” Tôi cười tủm tỉm nói.

“Vậy thật tốt, tiểu thư chính vì cái gì cũng không nói, buồn bực trong

lòng, mới có thể ngã bệnh.” Tiểu Đào nói, “Cô muốn ăn gì đó hay không?”

“Tốt lắm, bụng ta thật đúng đang đói đây.” Tôi sờ sờ bụng, nhớ tới

bữa sáng chính là hamburger. Ôi! Tuy nói đó là thức ăn rác nhưng xem ra
còn lâu nữa cũng chưa chắc được đụng tới.

“Vậy xin tiểu thư chờ chút, giờ em đi chuẩn bị cơm cho cô.” Hai nha

đầu làm lễ rồi đi xuống.

Thật đúng là vừa quen am hiểu ý người khác vừa biết chăm sóc! Tôi

thầm nghĩ, được người hầu hạ như vậy thật đúng là chưa bao giờ hưởng thụ
qua. Bất quá chuyện tuyển tú cần hảo hảo chuẩn bị rõ ràng, tôi chỉ muốn ở
nơi này chơi đùa, cũng không nghĩ tới cái gì “Hồng nhan vị lão ân tiên
đoạn”(3) đâu!

Đang suy nghĩ, phu nhân áo lam, chính là… Ôi! Quên đi… Chính là

mẫu thân hiện tại của tôi, cười khanh khách tiến vào, nói với tôi: “Tiểu Vy,
a mã con đã trở về. Ông ấy nghe nói con khỏi bệnh, còn chưa xong việc đã
chạy về trước.” Lời còn chưa dứt, lông mày bà hơi nhăn lại, “Nữ nhi à!
Không nên quật cường thêm nữa, con lần này khiến a mã con tức giận
không nhỏ, chính con lại mới sinh bệnh, việc gì phải tiếp tục?” Nói xong
nhìn tôi.

Tôi cũng không biết phải nói gì, nên cũng chỉ lẳng lặng nhìn bà. Bà

khẽ thở dài: “Chúng ta gia cảnh như thế, loại chuyện này vốn tránh không
được. Tuy nói vào cung, muốn gặp lại cũng khó khăn. Nhưng đây cũng là
vinh quang của chúng ta, thể diện của phụ mẫu con. Huống chi nếu không
đi, đó chính là kháng chỉ, là trảm cả nhà!” Bà cầm lấy khăn tay xoa xoa
nước mắt, nhìn tôi vừa bất đắc dĩ vừa chờ đợi. Lòng tôi nghĩ, thì ra là thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.