MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 79

Joseph Sherman chưng hửng trước giọng nói phát lên thình lình của

Jacques Devraux vang bên tai, anh thận trọng đáp.

— Cha tôi lúc nào cũng cương quyết không chịu gắn tay chỉnh hình,

và không chịu để cho sự tật nguyền này ảnh hưởng tới công việc hàng
ngày của ông. Chỉ với một cánh tay còn lại, cha tôi đã làm hầu hết mọi
công việc đòi hỏi của một người bình thường.

Jacques Devraux gục gật đầu.
— Ông ấy quả là một người cương quyết.
Joseph ngẩng đầu lên nhìn qua người Trưởng Phòng Mật Vụ, cất

giọng ôn tồn, cố giấu đi điều mình tò mò muốn biết.

— Tôi quả tình không có dự tính sẽ gặp lại ông, ông Devraux à,

nhưng bây giờ chúng ta đã gặp nhau ở đây, ông có thể vui lòng cho tôi
biết rõ chuyện gì đã xảy ra, lần tai nạn ngày trước không?

Jacques Devraux không trả lời ngay câu hỏi của Joseph, ông quay

người nhìn lại đoàn rước lễ đang tiến hành đàng sau lưng mình, đoạn
thong thả châm cho mình một điếu thuốc rồi mới lên tiếng.

— Tôi đã tưởng là cha cậu phải nói hết cho cậu biết chuyện này rồi

chứ, vậy ra ông ấy không nói gì hết hay sao?

Jacques Devraux thở một hơi khói thuốc dài ra đàng mũi rồi nói tiếp.
— Vụ này tôi không trực tiếp dính vào.
— Vậy vấn đề an toàn cho cha tôi không phải là nhiệm vụ của ông

à?

Một lần nữa, Jacques Devraux không trả lời ngay câu hỏi của Joseph.
— Ở vào những tình cảnh bình thường thì tôi lãnh phần trách nhiệm

này, nhưng hôm đó cha của cậu đã cương quyết nhận lãnh trách nhiệm
cho chính ông ấy.

— Tại sao vậy?
— Cha của cậu lúc đó bị sốt rét. Tôi đã hết sức khuyên can cha của

cậu không nên đi săn vào khoảng thời gian quá nóng trong ngày như
vậy, nhưng ông ấy đã bỏ qua, không đếm xỉa đến lời khuyên của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.