MỘT CHUYẾN ĐI XA - Trang 35

Mẫn quay lại, hỏi:
- Sao anh nói quê anh ở Sài Gòn này?
Tuấn cười, do dự giây lát rồi nói:
- Ừ, quê anh ở đây nhưng lại có quê ở đồng bằng sông Cửu Long. À,

mà quê em có vùng giải phóng không?

- Vùng giải phóng à? Đó là vùng gì thế?
- Đó là vùng cách mạng.
- Chớ không phải cách mạng ở trên rừng à? Ở ngoài em cách mạng ở

trên rừng.

Tuấn cười. Phía đường lộ có chiếc xe vừa đi ngang qua rọi đèn sáng

lấp lánh trên mặt kinh. Hai người đứng nhìn những đám lục bình trôi lênh
đênh trên mặt nước đen nhánh. Tuấn ôm lấy vai Mẫn, anh nói rất chậm,
giảng giải:

- Không phải cách mạng chỉ ở trong rừng đâu em ạ. Cách mạng ở

khắp nơi. Từ đồng bằng đến vùng núi và ngay cả ở thành phố này nữa.

- Cả Sài Gòn nữa à?
- Ừ, cả Sài Gòn.
- Rồi có ngày em sẽ gặp.
- Anh đã gặp cách mạng rồi à?
- Chưa, nhưng anh có nhiều bạn đi làm cách mạng.
Mẫn không chú ý đến gió trăng và dòng kênh phía trước nữa. Mắt nó

mở lớn, mặt nó ngước lên và tràn ngập ánh trăng. Nó hỏi:

- Nhưng làm cách mạng để làm gì?
- Làm cách mạng để lật đổ chế độ này. Chế độ này làm tay sai Mỹ. Rất

xấu. Em có thấy Mỹ nó đi nghinh ngang đầy đường không? Em có thấy bọn
cảnh sát đứng đầy đường đàn áp đồng bào, và học sinh, sinh viên không, có
thấy nó đánh tụi anh phụt máu như hôm trước đó không?

Mẫn gật đầu lia lịa:
- Em thấy. Bọn cảnh sát nó còn đánh em nữa. Hôm nọ em chỉ sơ ý

vượt đèn đỏ, thằng cảnh sát gọi em vô bót rồi đánh em nhừ tử và lấy mất
cái xe đạp. Em đã biết chúng nó là tụi khốn nạn lắm. Anh Tuấn ơi, đêm nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.