- Ở đằng chiếc ô tô ấy. - Bé chỉ tay về phía xa.
- Kể rõ cho cô nghe nào!
Bé chẳng biết kể thế nào, nói lộn xộn chẳng đâu ra đâu, nhưng chị đoán
chừng đã có một tai hoạ xẩy đến với Bé. Chị đưa Bé đến đồn công an
phường gần đó.
* * *
Bé rời chiếc xe độ mươi phút thì lão Sẹo từ trong một ngõ hẻm quay trở
ra. Vừa đi, lão vừa lầm bầm mắng người đi bên cạnh lão:
- Ngủ gì mà ngủ kĩ thế? Réo mãi mới chịu thòi mặt ra.
Vừa ngồi vào sau tay lái, lão đã mở máy ngay. Nhưng lão sớm nhận
thấy mất đứa bé. Lão lặng đi, nhưng rồi lão cũng đoán ra được khi nhìn
thấy kính cửa xe để hở. Dù đang rất vội, lão cũng nhảy xuống đường nhìn
ngược, ngó xuôi, đưa mắt sục sạo khắp xung quanh. Lão muốn lùng đuổi
theo, nhưng lại không dám nấn ná. Lão gầm gừ trong cổ. Lão cáu lắm. Lão
muốn bóp chết tươi “thằng nhãi”. Vì không thể làm thế nên lão càng cáu.
Lên lại xe, lão tháo cái cáu vào đầu tên tay chân đang ngồi cạnh ngẩn tò te
chẳng hiểu chuyện gì đã xẩy ra.
Lão Sẹo chuồn xe ra ngoài thành phố. Nhưng mới đến chiếc cầu nằm
rìa ngoại ô, lão đã bị tóm. Lão không biết rằng nhờ Bé mách về chiếc ô tô,
mạng lưới săn lùng của cơ quan an ninh đã kịp thời thít lại.
Lão bị giải về trụ sở công an quận. Ngồi trước bàn hỏi cung, lão tỏ vẻ
ngoan ngoãn phục tùng cam chịu tội lái trộm xe người khác. Khi bị truy hỏi
về bé Thanh, lão tỏ ra ngơ ngác không hiểu gì cả. Có tiếng mở cửa sau lưng
lão, và một tiếng nói nghiêm khắc cất lên:
- Anh có biết em bé này không?
Lão giật mình quay lại. Bé đang đứng cạnh một người công an. Lão sụp
mắt nhìn xuống. Óc lão quay cuồng. À, thằng bé này ghê thật!
* * *