Khải Nguyên HT
Một chuyến phiêu lưu của bé và chú mực
X. PHẢI TÌM CHO ĐƯỢC MỰC
Nơi chú Mực và mấy người công an đang tìm kiếm thì sao? Câu chuyện có
vẻ nghiêm trọng đây! Quan sát kĩ mặt đất, những người truy tìm biết rằng
có một chiếc xe tải đã đến đây, đỗ lại, và đã chạy đi chưa lâu lắm. Như vậy
là những người mà họ đang truy tìm đã lên xe rồi, Mực còn đánh hơi vào
đâu được nữa! Họ bèn lộn trở lại bàn nhau cử một người đến báo với đồn
công an gần nhất, cắt một người phục lại giám sát căn phòng và khu nhà.
Số còn lại lên xe về báo cáo cấp trên xin chỉ thị mới. Họ quên Mực. Còn lại
một mình, Mực đứng nhìn bọn người bỏ đi, đuôi thõng phân vân. Cậu chủ
biến đi đâu nhỉ ?
Nhưng chú chẳng bỏ cuộc. Không đời nào! Chú tiếp tục sục tìm.
* * *
Bé chập choạng chạy. Có vẻ như Bé đã chạy được thật xa, nhưng đường
phố trước mặt cứ hun hút và vắng vẻ. Bé rờn rợn. Cứ cảm thấy ớn sau lưng
mà không dám ngay cả liếc nhìn lại. Giá có con Mực bên cạnh lúc này! Bé
nhặt vội hai hòn đá thủ vào hai tay và vẫn chạy. Bước chân Bé đã chuệch
choạc lắm. Bỗng có tiếng gọi: “Cháu ơi! Chạy đi đâu đấy?”. Bé giật mình,
càng cố chạy nhanh hơn. Có tiếng chân đuổi theo phía sau, chỉ một chốc đã
gần kịp. Bé quyết định dừng lại, xoay người thủ thế, mắt giương to, miệng
mím lại, sẵn sàng sử dụng thứ vũ khí đang nắm chặt trong tay. Nhưng
người chạy tới chỉ là một cô còn trẻ. Cô này đang đi gánh nước đêm, trông
thấy một đứa trẻ đang hớt hải chạy lúc khuya khoắt thế này bèn đặt đôi
thùng xuống đuổi theo hỏi sự thể ra sao. À, một người không quen, chẳng
làm hại gì mình. Bé nghĩ vậy, định tiếp tục chạy đi. Người đàn bà giữ lại:
- Cháu làm sao? Cho cô biết xem cô có giúp được gì cháu không.
- Nó bắt. - Tiếng Bé gần bị lấp trong hơi thở dồn.
- Ai?