MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 157

Vân Quỳnh nữa. Chỉ còn bà Quang thì bà cũng buồn rầu theo Vân Quỳnh,
chứ cũng chẳng biết làm gì cho con gái bây giờ.

Không thể chịu đựng nỗi đau được nữa, Vân Quỳnh tìm đến Thắng. Từ
hôm biết chuyện, Thắng đã đi tìm Mạnh Kha để mắng cho anh một trận,
nhưng rồi anh cũng chỉ làm được có thế chứ không biết làm gì khác hơn
nữa để giúp em gái mình.

Trông thấy Vân Quỳnh, Thắng xót xa vì sự tiều tụy của cô. Tuy chỉ là an
hem họ, nhưng từ trước tới nay Thắng và Vân Quỳnh vẫn gần gũi với nhau
hơn những người khác. Có lẽ vì ông Quang là em trai duy nhất của mẹ
Thắng chăng !

- Vào đây Vân Quỳnh !

Thắng đón em gái với một sự dịu dàng, gượng nhẹ. Anh đỡ chiếc xe từ tay
Vân Quỳnh rồi kéo cô ngồi vào chiếc xích đu kê trong sân mà mỗi lần đến
đây, Quỳnh đều ngồi nơi đó. Nhìn Vân Quỳnh, Thắng lắc đầu :

- Em lại cứ buồn mãi đó phải không ? phải quên đi chứ, em không nghĩ đến
bản than mình thì cũng phải nghĩ đến cha mẹ em. Chắc là cậu mợ buồn
lắm.

Mặc kệ Thắng nói gì, nước mắt Vân Quỳnh lại bắt đầu chảy :

- Anh Thắng ! Anh dẫn em đi gặp anh Kha đi !

Thắng lắc đầu :

- Em quên nó đi, Quỳnh à ! Nó không xứng đáng với tình cảm của em đâu.
Rồi đây em sẽ gặp được một chàng trai khác xứng đáng với em hơn. Khi đó
em sẽ thấy bây giờ chỉ là một cơn mộng mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.