MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 165

phòng. Nhìn con gái nằm nửa người trên giường, nửa người dưới gạch, bà
hoảng hốt kêu ầm lên. Ông Quang cũng vội chạy lên. Ông đã nhận ran gay
tình trạng của con gái. Thật nhanh, ông bảo bà :

- Bà xuống mở cửa xe nhanh lên. Tôi đưa con đến bệnh viện, kẻo không
kịp.

Bà Quang không còn hồn vía. Bà nghe lời chồng chạy xuống lầu. Vừa
chạy, hai chân bà vừa cuống cuồng quấn vào nhau. Chưa xuống hết cầu
thang, bà đã nghe tiếng hỏi :

- Chuyện gì mà mợ hốt hoảng như vậy ?

Bà Quang nhìn xuống, trông thấy Thắng. Bà nhào tới bên anh như người
đang chết đuối mà vớ được phao cứu hộ :

- Thắng ơi ! Vân Quỳnh . . .

Bà Quang nghẹn lời không nói được nữa, Thắng vội đỡ lấy bà, khi thấy bà
vấp chân lảo đảo :

- Mợ, mợ ! Có chuyện gì thì từ từ nói. Mợ đừng có vội coi chừng té đó.

Bà Quang òa khóc :

- Nhưng mà phải nhanh lên, kẻo không kịp đó.

Bà Quang nói không đầu không đuôi khiến Thắng không hiểu gì. Anh cũng
vội vã hỏi :

- Nhưng mà Vân Quỳnh làm sao ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.