MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 177

Không đợi cho ông Phan nói gì thêm, ông Quang đứng lên và nghiêng đầu
kiểu cách:

- Chào ông.Tôi nghĩ là những điều muốn nói thì tôi đã nói xong.Và bây giờ
tôi xin chào ông!

Ông Quang quay gót và đi thẳng ra cửa, không một câu chào.Ông Phan
ngồi lặng thinh nhìn theo sau lưng người đàn ông lạ.trong lòng ông tràn
ngập một cơn giận.Chẳng lẽ ông ta cho rằng ông đã xúi giục con gái mình
đi cướp chồng sắp cưới của con gái ông ta hay sao, mà ông ta lại đến đây
để nói với ông điều đó?Bộ côn gái của ông là thứ bỏ đi hay sao mà phải hèn
hạ như vậy? Khi có ý định gả Ngọc Nga cho Mạnh Kha, ông đã hỏi anh kỹ
càng. Và khi biết chắc chắn là anh chưa có vợ, ông mới bằng lòng chứ nào
phải là ông dễ dãi gì đâu.

Mang nỗi ấm ức suốt cả ngày, ông Phan trở về nhà vào buổi chiều với
gương mặt nặng như treo đá. Trong thấy Ngọc Nga đang cùng Mạnh Kha
ngồi nơi chiếc xích đu kê trong sân ông nói trống không:

- Vào đây!

Ngọc Nga ngơ ngác nhìn Mạnh Kha:

- Ba em gọi anh hay là em?

Mạnh Kha cũng ngạc nhiên không kém:

- Làm sao anh biết được? Ba có nói là goị đứa nào đâu!

- Vậy bây giờ là sao?

Mạnh Kha nhún vai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.