Có bầu trời màu xanh biếc, nắng chan hòa, ấm áp, gió thổi hiu hiu, có
nước vị mặn, có tàu thủy, với tiếng động rầm rì.
Và đơn giản có nhiều thứ này, vì có sự hiện diện của Thượng Đế. Không
có việc gì cho con người hết. Điều quan trọng nhất là có con người, và
Thượng Đế làm thay họ. Con người không làm gì hết.
Và vì con người không làm gì hết, nên nó không mệt. Và bởi thế, ở
phương Nam con người ngủ mới ngon giấc làm sao.
Một kinh nghiệm khác: hãy thử bắt đầu một cách không vội vã. Chẳng có
gì đáng vội vã. Càng chậm và càng ít.
Người phương Nam sống như thể lúc nào cũng đang nghỉ phép. Người ta
nhận ra cái TÔI luôn thúc giục, không tồn tại. Họ yên lòng, và từ phút ấy trở
đi, họ nhàn rỗi.
Kinh nghiệm thứ ba quan trọng nhất. Không cần phải suy nghĩ. Nếu mọi
giá vẫn cần, có thể. Nhưng không bắt buộc và hoàn toàn thừa thãi. Tôi suy tư
nên tôi tồn tại? Điều này người phương Bắc nghĩ ra.
Nói chung không phải như vậy. Tôi không suy nghĩ, tôi vẫn hoàn toàn tồn
tại dễ chịu. Thậm chí không có tôi luôn. Có Thượng Đế và tôi chỉ rong chơi.
Thậm chí, không phải tôi, mà là một người nào đấy, thư thái hơn, tỉnh táo
hơn, bình yên hơn một cái TÔI, một người nào đấy lơ lửng trên thế gian một
cách tự do và yên bình.
Thay vì suy tư, ở phương Nam, các sự vật hiện ra trong óc con người.
Hiện ra thế thôi, không một cách cưỡng ép, thậm chí, càng ít sự cưỡng ép
càng tốt. Giống như bây giờ sự vật đang hiện ra trong óc tôi.
Ta đặt giả thuyết, hai dân tộc đánh nhau trong một cuộc chiến tranh. Điều
này không hiếm, có thể lấy ngay vài ví dụ. Những kẻ điên rồ xông vào nhau,
giết chết nhau, chất xác thành đống.
Điều họ đạt được, là kẻ kia bao giờ cũng điên tiết hơn, và nếu thua, họ thề
trả thù. Họ tích lũy sức lực, vài năm sau lại một lần nữa xông vào kẻ nọ, và
có thể họ thắng. Thế là mọi việc lại bắt đầu lại từ đầu.