MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 635

Eddie có vẻ ngạc nhiên, tựa như đã quên béng rằng tôi ở đấy. Tôi đã ở đấy.
Ánh mắt của ông ta lướt qua tôi ra cửa sổ.

“Tạm biệt, nước Úc,” ông ta nói, pha chút kinh tởm.

Chuyện là thế đấy - chúng tôi đã bị tống cổ ra khỏi nước Úc. Giờ đây chúng
tôi là những kẻ chạy trốn. Tất cả chúng tôi có lẽ sẽ để râu, trừ Caroline thì
phải nhuộm tóc; chúng tôi sẽ học ngôn ngữ mới và ngụy trang khi đến bất
kì đâu, màu xanh đậm cho rừng già, màu đồng sáng loáng cho sảnh chờ
khách sạn. Mọi việc được vạch sẵn cho chúng tôi.

Tôi nhìn sang bố. Caroline đang ngả đầu lên vai ông. Mỗi khi bắt gặp tôi
nhìn ông, bố lại dành cho tôi ánh mắt “Chuyện này tuyệt quá nhỉ?”, như thể
ông đang đưa tôi đi chơi trong một kì nghỉ thắt chặt tình cha con. Ông đã
quên mất rằng chúng tôi vốn dĩ đã âm thầm gắn bó, như các tù nhân bị xích
chung với nhau. Bên ngoài, bầu trời phẳng lì; mang một màu ảm đạm, mộc
mạc. Tôi nhìn Sydney biến mất khỏi tầm mắt với một cảm giác từa tựa nỗi
buồn.

Năm giờ sau chúng tôi vẫn đang bay trên nước Úc, trên phong cảnh tẻ nhạt
và ảm đạm đến mức không hình dung nổi của đất nước điên loạn của chúng
tôi. Bạn không thể tin được cảnh vật cứ tiếp diễn như thế. Để thưởng thức
vẻ đẹp đau khổ của nội địa, bạn phải ở ngay giữa nó, với một chiếc xe vượt
địa hình được trang bị đầy đủ. Về mặt địa hình nơi ấy thật đáng sợ và khó
hiểu. Thế đấy, đó là trung tâm của đất nước chúng tôi. Nó không phải là
Vườn Địa Đàng.

Rồi chúng tôi bay qua mặt nước. Vậy là xong, tôi nghĩ. Sân khấu nơi đã
diễn ra cuộc đời không thể tin nổi của chúng tôi đã lùi xa, dưới những đám
mây. Cảm xúc chạy sâu vào cơ thể tôi đến khi tôi cảm thấy nó tụ lại và trở
nên thoải mái. Chỉ còn phải nghĩ đến tương lai mà thôi. Tôi rất sợ nó; nó
không giống như kiểu tương lai tồn tại dài lâu.

“Lão muốn gì ở chúng tôi?” tôi đột ngột hỏi Eddie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.