MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 634

khoản hối lộ lớn. Nấp dưới lớp mũ và cặp kính râm, chúng tôi đến sân bay
và đi qua cổng an ninh thẳng ra đường trải nhựa. Eddie nói chiếc máy bay
thuộc về một “người bạn của một người bạn,” và ông ta đưa những phong
bì chứa tiền mặt cho một số quan chức hải quan vô liêm sỉ, số tiền này sẽ
được chia chác với đám nhân viên mặt đất và tổ xử lí hành lí. Nói thật,
trông tất cả những người chúng tôi gặp đều vô cùng thoải mái với giao dịch
này.

Khi chúng tôi chờ Eddie phát xong tiền hối lộ và hoàn tất mớ giấy tờ giả
mạo, Caroline xoa lưng bố trong khi ông vuốt căng những nếp nhăn trên
trán mình. Không ai muốn nhìn hoặc nói chuyện với Eddie. Tôi không khỏi
cảm thấy tội nghiệp cho ông ta. Tôi biết ông ta đáng chuốc lấy cơn tức giận
và sự ghẻ lạnh mà ông ta đáng nhận, nhưng nụ cười nửa miệng cố hữu
khiến Eddie trông sao mà đen đủi, sao mà không chút giảo quyệt, đến nỗi
tôi hẳn sẽ đứng dậy bảo vệ hành vi không thể biện hộ của ông ta nếu bồi
thẩm đoàn khi đó không quá thiên về một hình phạt chặt đầu. “Chừng nào
ta ở trên trời, ta sẽ ổn thôi,” bố nói, để trấn an chính ông. Vế câu kì quặc đó
mắc kẹt trong đầu tôi: “Chừng nào ta ở trên trời.” Không ai nói gì; tất cả
chúng tôi đều chìm vào suy nghĩ, có lẽ cùng một suy nghĩ giống nhau. Suốt
buổi chúng tôi tránh nói về tương lai, vì đó là điều không thể tưởng tượng
ra.

Chúng tôi lên máy bay không gặp sự cố nào (nếu bạn không tính cơn vã mồ
hôi bất thường của bố là một sự cố), đến cả ho cũng không dám để không
thổi bay lớp ngụy trang của mình. Tôi tranh với Eddie ghế ngồi cạnh cửa
sổ, vì đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi Úc và tôi muốn vẫy chào tạm biệt.
Động cơ được khởi động. Chúng tôi cất cánh trong tiếng gầm rú. Chúng tôi
leo lên trời. Rồi chúng tôi thăng bằng lại. Chúng tôi đã ở trên trời. Chúng
tôi đã an toàn.

“Thoát trong gang tấc,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.