MỘT NẮM LÚA MẠCH - Trang 104

- Lancelot, tôi không tin cậu nói nghiêm chỉnh.
- Rất nghiêm chinh? Tôi có phần của tôi chứ. Chuyện bình thường.
Percival nhăn mặt :
- Công việc làm ăn không suôn sẻ đâu. Tình thế càng khó khăn nếu Elaine
khăng khăng đòi rút phần của nó!
Lancelot cười toe toét:
- Như vậy càng chứng tỏ Elaine xin rút tiền của nó ra lúc này là khôn!
- Lúc này mà cậu còn đùa! - Percival gắt.
Pat ngồi gần cửa sổ, nhìn thẳng, nghĩ bụng: nếu định chọc tức anh trai,
Lancelot đã hoàn toàn thành công. Percival mất hẳn tính lì lợm thường
ngày, và anh ta tiếp tục câu chuyện với vẻ tức tối:
- Vậy là nghiêm chỉnh, hả?
- Không thể nghiêm chỉnh hơn.
- Được. Rồi cậu sẽ chán cho mà xem.
- Chưa chắc mà! Mà tôi không hiểu tại sao anh không bằng lòng? Có người
để cùng gánh vác lo âu lẽ ra anh vui mới phải chứ?
- Nhưng cậu không biết tình hình làm ăn hiện nay ra sao!
- Thì anh sẽ nói cho tôi biết.
- Nên hiểu rằng từ sáu tháng nay, mà có thể từ một năm nay, ba của chúng
ta không giống trước nữa. Ba đem bán nhiều cổ phiếu giá trị để mua về
những cái chỉ đáng giá ngang bằng giấy lộn. Có những ngày ông cụ ném
tiền qua cửa sổ mà không tiếc...
- Tóm lại - Lancelot nói - thật may cho gia đình ta là có người nghĩ ra cách
cho tắc-xin vào cà phê của ông!
- Cậu nói thế mà không ngượng mồm, dù sao có phần đúng. Nếu ông cụ
không đi, chúng ta sẽ mau chóng vỡ nợ. Và để cứu vãn tình thế, phải xử lý
rất thận trọng, khéo léo trong một thời gian.
Lancelot lắc đầu:
- Tôi không đồng ý. Chính sách đó không đi đến đâu. Phải chấp nhận mạo
hiểm, nhìn xa trông rộng.
- Không - Percival nói lại - Khẩu hiệu của tôi là: thận trọng, và tiết kiệm.
- Đó là khẩu hiệu của anh, không phải của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.