Dove. Anh ấy kiểm tra từng món chi một, nhưng cô Dove cũng có khối
cách để đối phó. Cô ấy tài lắm. Cô có nhận thấy thế không?
- Có. Cô ấy làm tôi nhớ đến một bà tên là Latime ở làng tôi. Bà ta lo các
công việc từ thiện, các tổ chức xã hội, quán xuyến tất tật. Phải năm năm sau
người ta mới kh ám phá ra là… Nhưng cũng không có bằng chứng gì, có
khi chỉ là những lời đồn thổi vô cớ! Tôi nói lan man quá, cô thứ lỗi.
- Làng cô có đẹp không?
- Phong cảnh thì đẹp. Nhưng con người, lại là chuyện khác. Tốt có, xấu có.
Đâu cũng vậy thôi! Và như ở bất kỳ đâu, ở đó cũng lắm chuyện lạ.
- Hình như cô hay gặp bác Ramsbottom? Bác ấy làm tôi sợ.
- Làm cô sợ? Tại sao?
- Có cảm tưởng như bác ấy điên.
- Điên? Sao nói vậy?
- Điên, thế thôi. Suốt ngày ru rú trong phòng, không đi đâu, nhìn đâu cũng
thấy tội lỗi, cứ như mình là người được giao sứ mệnh thiêng liêng trừng
phạt kẻ ác!
- Đó là ý kiến của chồng cô?
- Tôi không biết. Chỉ biết anh ấy tin rằng trong nhà này có một kẻ điên, kẻ
điên đó là người trong gia đình. Không phải là Percival, anh ấy là người
tỉnh táo, không phải Jennifer, chị ấy chỉ hơi ngờ nghệch, cũng không phải
Elaine, cô này chỉ mê tít một anh chàng mà không chịu nhận ra là anh ta
muốn lấy mình chỉ vì tiền.
- Cô nghĩ như thế?
- Thế cô thì không ư?
- Có! Nhưng thế không có nghĩa là họ lấy nhau sẽ không hạnh phúc. Những
kẻ đào mỏ mà lấy vợ vì tình thì mới khó chịu, vì họ thấy mình sai lầm, rồi
trút hết nỗi tức giận lên vợ!
Pat vẫn nói tiếp dòng suy nghĩ:
- Hung thủ nhất định phải là người trong nhà. Vì vậy, ở đây thật khó thở!
Người này rình mò người kia. Ai nấy đều chờ đợi chẳng biết cái gì…
Cô Marple bình tinh nói :
- Có một điều chắc, là sẽ không còn ai chết nữa.