MỘT NẮM LÚA MẠCH - Trang 79

Bà Jennifer đang ở trong phòng, vừa đi đâu về.
- Và lúc đó là mấy giờ?
- Quá năm giờ một chút, khoảng ấy.
- Mấy giờ thì ông Lancelot Fortescue tới?
- Vừa lúc tôi đi xuống. Tôi tưởng ông ấy đến sớm hơn, nhưng...
- Tại sao cô tưởng vậy?
- Vì hình như tôi đã thấy ông ấy, lúc ở lưng chừng thang gác...
- Nhìn thấy ở đâu? Ngoài vườn?
- Phải. Thoáng thấy có người, phía rặng cây thông đỏ, nên tôi tưởng là ông
ta…
- Lúc đó là lúc cô xuống trở lại, sau khi lên báo bà Jennifer xuống uống trà?
- Không. Trước đó kia... khi tôi xuống lần thứ nhất.
Thanh tra Neele cau mày:
- Cô chắc thế chứ?
- Chắc. Chính vì thế nên khi có chuông, tôi ra mở cửa, rất ngạc nhiên thấy
lại là ông ta.
Neele suy nghĩ vài giây, rồi nói thật từ tốn:
- Cái người cô nhìn thấy ngoài vườn không thể là ông Lancelot. Chuyến tầu
ông đi lẽ ra phải tới ga lúc bốn giờ hăm tám, hôm nay chậm mất tám phút.
Vậy ông đến ga Baydon Heath lúc bốn giờ băm bẩy. Phải mất vài phút để
kiếm tắc-xi, vậy lúc rời ga là khoảng năm giờ kém mười lăm. Thì trước đó
năm phút cô đã nhìn thấy người ngoài vườn rồi. Ông Lancelot không thể
tới đây trước năm giờ kém năm, ấy là nói nhanh nhất. Vậy chắc chắn người
cô nhìn thấy không phải là ông ta!
- Nhưng rõ ràng tôi có nhìn thấy người!
- Đúng, nhưng lúc đó chiều đã muộn, cô không thể nhìn rõ là ai.
- Không. Tôi nhìn thấy bóng người cao và mảnh, thế thôi. Nhà đang đợi
ông Lancelot. Vậy tôi tưởng là ông ta...
- Người đó đi về hướng nào?
- Đi sau rặng thông đỏ, về phía bên phải nhà.
- Ở đó có một cái cửa ngách. Có đóng không?
- Chỉ đóng vào buổi tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.