MỘT NƠI ĐỂ NHỚ - Trang 116

lá mà không nhìn tới chồng.

V

ừa bước vào cửa chòi, thượng nghị sĩ Sherman bị vấp bổ nhào

trước thềm cửa liếp. Bà Flavia nghe tiếng chồng vãng tục rồi ngã đùng
xuống đất. Thượng nghị sĩ Sherman từ từ cởi giày, trút bỏ bộ quần áo
đang mặc trên người bước đến vén mùng mỉm miệng cười trước khi
quăng thân mình xuống ghế bố của vợ. Bên ngoài tiếng sấm vang lên
từng hồi vang động khắp nơi, cuối cùng thì tiếng mưa nặng hột bắt đầu
rơi trên mái lá. Thượng nghị sĩ Sherman cất tiếng nói, tiếng được tiếng
mất.

— Em vẫn còn là một người đàn bà tuyệt đẹp, em có biết như vậy

không? Anh biết từ bấy lâu nay anh đã không tròn bổn phận làm chồng
đối với em, nhưng như vậy không có nghĩa là anh không biết em vẫn
còn đẹp.

Nói tới đây thượng nghị sĩ Sherman chồm người vào mặt vợ, mùi

rượu cô nhắc bay nồng nặc, ông nói tiếp.

— Em dư biết điều đó phải không em?
Bà Flavia nhắm nghiền hai mắt lại để che giấu sự phản đối của mình

khi thượng nghị sĩ Sherman đặt đôi môi của ông ta lên miệng vợ và đưa
tay mở hàng nút áo trước ngực của người đàn bà rồi mân mê lần vào
bên dưới lớp áo lót ngực. Cũng như nhiều lần trước, bà Flavia nằm yên
bất động không tỏ ra một phản ứng nào trước sự vuốt ve của chồng.
Sau đó không lâu, sự mơn trớn của thượng nghị sĩ Sherman chậm dần
lại rồi cuối cùng ngưng hẳn trên thân thể vợ mình. Hơi thở của người
đàn ông từ đó cũng đều đặn hơn, một chập sau thì ông ta nằm yên bất
động. Bà Flavia từ từ kéo nhẹ bàn tay của chồng ra khỏi làn áo rồi nhẹ
nhàng chui ra khỏi ghế bố. Toàn thân người đàn ông ngã ra giữa đống
chăn mền, nằm hớ hênh trên đó và bắt đầu ngáy lớn. Bên ngoài trời
mưa như trút. Giọt mưa nặng trĩu đập vào mái lá từng hồi làm át hẳn
mọi tiếng động khác của màn đêm. Bà Flavia ngần ngừ một lát rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.