một, nếu làm vậy, bạn sẽ gián đoạn mạch ý tưởng, giai điệu, phép màu của
nó sẽ bị đứt quãng. Cứ ghi lại, rồi lướt tới ý tưởng kế tiếp.
Phân tích hãy để sau.
Tôi còn hỏi sinh viên thế này:
“Một nửa của mười ba là bao nhiêu?”
Có người trả lời, “Sáu rưỡi,” tôi ghi lại lên bảng.
“Được rồi, còn gì là một nửa của mười ba nữa?”
Có người hơi rụt rè: “Sáu phẩy năm?”
“Chính xác. Còn gì nữa?”
Và tất cả bọn họ đều trơ mắt nhìn tôi như những con bò nhìn xe qua đường.
“Thôi được,” lúc đó tôi nói, “Tôi muốn các bạn ghi nhớ suy nghĩ và cảm
giác của mình ngay lúc này: rằng ông thầy này chắc bị điên, rằng chẳng có
đáp án nào khác, rằng một nửa của mười ba là sáu rưỡi hoặc sáu phẩy năm
mà thôi.”
“Còn bây giờ, hãy động não: Còn gì nữa là một nửa của mười ba?”
“Số một và số ba,” ai đó cuối cùng cũng trả lời với một nụ cười. Đó là bước
đột phá.
“Chính xác. Còn gì nữa là một nửa của mười ba?”
“Bốn. Mười ba (trong tiếng Anh) có tám ký tự. Một nửa của tám là bốn.”
“Chính xác. Còn gì là một nửa của mười ba nữa?”
“Mười và ba.” Họ đã bắt đầu hứng thú với trò chơi.