MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 124

Vỏ chăn là quà tặng tập thể của những người đã lao cải, lao giáo*, quần
chuyên*, đã ngồi tù ở đại đội chúng tôi. Chỉ có nhà nữ triết học chân to, là
không thuộc vào cái đội ngũ này thôi. Mỗi nhà bỏ ra năm hào, ở cái xóm
nhỏ chưa đầy trăm hộ này, đã góp nhặt được hơn hai mươi đồng. Một con
số to lớn biết bao và cũng là một con số nhỏ bé biết bao!
- Tôi đi xếp hàng mãi mới mua được đấy – Bà Mã phải đi ba mươi cây số
về bảo – Toàn màu xấu cả, chỉ có cái màu này là nhất, đỏ chót, chúc mừng
cô cậu, sang năm đẻ lấy thằng cu thật kháu nhá!
Thế là chiếc máy kéo mang theo lưỡi cày chạy thẳng đến trên giường lò
chúng tôi.

Tất cả như trong một giấc mơ!

Hơn nữa giấc mơ ấy còn tiếp diễn, và sẽ còn kéo dài nữa.

Con đường mà thế giới này quy định cho mỗi con người thật vô cùng hạn
hẹp. Hễ đã đặt bước chân đầu tiên trên con đường đó rồi, là bắt buộc phải
cứ thế mà đi tiếp. Con người chỉ có thể chọn lựa trước khi đặt bước chân
đầu tiên thôi. Một khi đã chọn lựa xong, thì con người lập tức biến thành
con rối. Không phải là đang tự mình đi, mà là tường cao hai bên đang dồn
ép con người đi lên phía trước.

Hôm ấy tôi đến thăm Đen. Vừa vào nhà Đen đã oang oang:
- Tốt lắm! Nghe Lệ Phương bảo cậu sắp kết hôn với Hoàng Hương Cửu
phải không? Hai đứa chúng mày thật là đẹp đôi - Một cặp vợ chồng mới,
hai món đồ cũ!….
Hà Lệ Phương bảo:
- Anh đừng có nói bậy. Anh Chương đây đâu phải đồ cũ, chưa “hé nụ” đâu
nhá! – Nói xong, cô ta đứng sau lưng Đen, nháy mắt với tôi lia lịa.
- Cô thì biết gì! – Đen phát vào mông vợ một cái – Con trai không gọi là “
hé nụ “, mà gọi là giai tân. Được đấy, cậu Chương này, cậu thì cái đếch gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.