MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 243

còn lóe lên những đốm sáng, dường như nó đã hoá thành một hồn ma biết
hít thở khí trời. Nó là một sinh vật có sinh mệnh, nó là tâm huyết của tôi,
nó là thứ hợp chất trong đại não của tôi. Giờ đây nó nằm trong lò lửa,
nhưng nó vẫn còn trăn trở, còn vật vã không yên. Đốt thì cứ đốt đi, chứ
những ký hiệu trên xác ngươi đó, đã vĩnh viễn ghi khắc trong óc ta rồi. Dù
ta có phiêu bạt đến chân trời góc biển nào, dù ta có phải ngồi sau song sắt,
ta sẽ còn nhớ được ngươi, giống như người mẹ vẫn nhận ra con mình vậy.
Và chắc chắn sẽ có ngày, ta sẽ đem ngươi ra công bố trước nhân dân.
“ Mùa đông sẽ qua đi rất nhanh, nhưng mùa xuân sẽ không bao giờ đến
nữa ”. Không! Mùa xuân rồi sẽ đến.
Cô vẫn ở trong gian trong, nhưng không thấy động tĩnh gì cả. Được một lát,
có lẽ ngửi mùi khét giấy, cô vén chiếc màn cửa bằng vải trắng bước vội ra.
- Anh làm cái gì thế kia?
Cô rùng mình một cái, lao tới giằng lấy một chút giấy rách còn sót lại trong
tay tôi.
Tôi giơ cánh tay lên ngăn cô lại.
- Cô định làm gì nào? Còn toan cầm đi để tâng công chắc?
Cô mở to mắt, trừng trừng nhìn tôi như hết sức xa lạ. Rồi liền đó, cô bủn
rủn ngã vật xuống ghế.
- Chương Vĩnh Lân ơi! Tôi nói cho anh biết, rồi anh sẽ chết không nhắm
được mắt! Anh đã phụ lòng người quá. Anh cứ tưởng tôi làm như vậy thật
sao? Tôi cũng là người chứ!

Mười đầu ngón tay cô vò xé vặn vẹo một cách đau khổ, môi cô dệch ra hai
bên một cách giận dữ và đau xót, cặp mắt đỏ hoe đờ đẫn nhìn vào ngọn lửa,
nước mắt lặng lẽ trào ra.

Tôi biết cô không bao giờ làm như vậy, nhưng tôi lại không thể không hành
động thế kia. Chính vì tôi yêu cô, cho nên tôi không thể nào yêu cô được.
Tôi cần phải làm tổn thương cô, tổn thương đến mức cô có thể hoàn toàn
quên tôi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.