MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 57

Tôi sờ lên trán thấy tay và mặt đều mát lạnh. Tôi buồn bã trả lời:
- Phải, người hơi khó ở.

Nhân cớ ấy tôi xin phép đội trưởng Vương về nhà nghỉ. Đội trưởng Vương
nhìn mặt tôi “ừ” một tiếng coi như đã cho phép. Tôi lê đôi chân mệt mỏi về
chỗ ở nằm vật ngay ra gường.

Chính ở trong nhà đất cô quạnh này, chính trên cái giường sạp bốc mùi mốc
ẩm và mùi mồ hôi khen khét này, tôi đã bao phen mơ tưởng đến đủ loại đủ
kiểu đàn bà và tình yêu. Bởi vậy tôi vô cùng hối tiếc, tôi đã để lỡ một dịp
may cực kỳ hiếm có. Nhưng tôi lại xiết nỗi tự hào, cảm thấy mình đã vượt
qua một cơn thử thách ác liệt, nhưng rút cục là cái gì thì tôi không sao nói
rõ ra được.

Ôi ma quái, ma quái thật? Cái gì đã ngăn chặn tôi không chồm lên phía
trước? Cơn đói khát cả tinh thần lẫn thể xác đã hành hạ tôi lẫn cô ta. Chiếc
kìm nung khổ đau đã đóng dấu chín lên cơ thể chúng tôi, thì cớ sao chúng
tôi lại không được quyền lén lút giành lấy phút hoan lạc trong cảnh khổ đau
này?

Tôi bắt đầu khinh bỉ toàn bộ sự giáo dục tôi đã thừa hưởng trước kia. Văn
minh chẳng qua chỉ là sợi dây ràng buộc con người, làm cho mọi đòi hỏi
thuộc về con người, nẩy sinh từ bản tính con người đều trở nên phức tạp xa
vời. Giá mà tôi cứ như những người tù lao cải nông dân bình thường kia thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.