MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 99

kia mà – Tôi toan nói – bà đừng có si tình như vậy nữa.
- Ôi! Anh ta chỉ muốn bắt tôi về, về với anh ta. Ai ngờ gặp phải ngay cái
phong trào…

Đành chịu thôi! Đúng như lời Hoàng Hương Cửu: chuyện tình cảm ai mà
giãi bày cho minh bạch được? Tôi nhìn cô, thấy cô chỉ nhìn bà Mã mà cười.
Cái cười ý nhị sâu xa, thông cảm đồng tình với bà chăng? Khinh rẻ bà
chăng? Giễu cợt bà chăng? Hay là khích lệ bà, để bà lại nêu chuyện hai
chúng tôi?…
Tôi rời nhà họ ra về, trời đầy sao. Trong bóng tối Hà Lệ Phương, cô gái
thanh niên trí thức* ở Bắc Kinh về nông thôn lao động thực tế, cất tiếng
khe khẽ hát theo điệu dân ca Côdắc << Cho em một bông hồng >>.
Thân em giá chẳng cao đâu.
Tất ni-lông chỉ hai bao thôi mà.
Nếu anh cảm thấy chưa vừa.
Xin thêm một chiếc đồng hồ nghe anh.

- Ông anh ơi – Cô đến bên tôi thầm thì - Đến nhà em ngồi chơi một lát
được không? Cả mùa đông ở trên núi kiếm đủ rồi, thế nào chả dành dụm
được bảy tám tờ đại đoàn kết*.
- Khuya rồi còn đến làm gì – Tôi bảo – Mai tôi đến nhé.
- Khuya mới dễ làm ăn chứ, anh ấy nhà tôi về Bắc Kinh thăm bố mẹ rồi.
- Cô không sợ Đen về nó nện cho à?
- Hừ! Anh ta ở ngoài ấy cũng vậy thôi, kiếm tiền bằng hai ngón tay - Cặp
mắt cô sáng lên như mắt mèo, trong đêm đen như mực – Lúc này ai còn
quản ai nữa cơ chứ?!
- Về ngủ đi – Tôi bảo cô – Đen là bạn tôi, tôi mặt mũi nào làm như vậy
được.

Dòng nước nhỏ vẫn rầm rì chảy, gặm dần, gặm dần tảng băng đông cứng ở
trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.