MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 517

Uống rượu ngon, ăn đồ ngon, ngắm cảnh đẹp, không biết bao nhiêu

tao nhân mặc khách đã cao hứng làm ra vô vàn những bài thơ, bài từ.

Màn đêm sắp buông xuống, những chiếc thuyền hoa lệ lớn nhỏ treo

đèn lồng đầy màu sắc, đua nhau khoe vẻ rực rỡ, chiếu xuống làn nước lóng
lánh, làm lu mờ cả những vì sao trên trời.

Và giai nhân trên thuyền chính là ánh sáng rực rỡ nhất, long lanh nhất.

Thời này phụ nữ làm nghề “phục vụ” đa phần đều được chú thích

trong lý lịch là “quan kỹ”, hát múa, cầm kỳ thi họa, trà tửu không có thứ gì
không biết, gần như ai cũng xứng danh hai chữ “tài nữ”. Cùng khách uống
rượu, chuyện trò, mài mực, đàm đạo văn thơ, làm những việc hết sức tao
nhã, thật đúng là “bán nghệ không bán thân”.

Đương nhiên, cũng có người “bán thân không bán nghệ”, nhưng số đó

rất ít. Và đương nhiên cũng có người chỉ cần giá cả hợp lý thì vừa bán nghệ
vừa bán thân…

Trong gian phòng sang trọng nhất, lớn nhất của một con thuyền hoa lệ,

Mấy kỹ nữ đang vây lấy ba vị khách kỳ lạ, cô thì đánh đàn, cô thì múa hát,
cô thì chuốc rượu, cô thì nũng nịu, đủ các ngón nghề.

Hoắc Nam nhồm nhoàm ăn uống, luôn miệng khen hay, vui thích đến

nỗi quên mất mình đang ở đâu.

Lục Tử Kỳ ngồi ngay ngắn nghiêm túc, mắt nhìn thẳng trông rất đạo

mạo đường hoàng.

Còn Tống Tiểu Hoa thì có vẻ mãn nguyện, đầu lắc lư theo điệu nhạc.

Tóm lại đã có nàng ở đây, hoa thơm cỏ dại gì gì đó đừng có mơ lại gần

Lục Tử Kỳ trong vòng bán kính ba thước, vả lại các cô nương trên thuyền
tiếp xúc với vô số người, vừa gặp đã nhận ra nàng là “đồ giả mạo”, lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.