Vi Bình nắm chặt cánh tay Thục Giao có vẻ an ủi.
- Chị hai , chị phải cẩn thận đó.
Nhẹ nhàng tiến về phía Đoàn Giang , nhìn chằm chằm vào anh , nàng nói.
- Đoàn Giang , nếu anh có gì không phải với chị hai tôi , tôi sẽ không tha
cho anh đâu.
Nói rồi nàng lặng lẽ quay gót bỏ đi sau khi để lại cho Đoàn Giang một tia
nhìn giận dữ và sắc bén.
Khác vời khi xưa , họ yên lặng không nói với nhau một lời nào , hầu như
suốt một đoạn đường dài không ai buồn hé môi , mặc dù có rất nhiều
chuyện họn cần phải nói.
Thế rồi Thục Giao cũng lên tiếng.
- Đoàn Giang , anh có chuyện gì cần nói với tôi mà ?
- Có cần phải căng thẳng thế không Thục Giao ?
- Hừ ! Làm gì mà anh ngớ ngẳn ra như vậy ? Làm như tôi nghĩ oan cho anh
lắm vậy ! Nè ! Đừng nói với tôi là anh rất tử tế nha , thật ra anh không hiểu
hay cố tình không hiểu ?
- Thôi được , thôi được , Thục Giao ạ ! Có chuyện gì thì anh đưa em về nhà
, chúng ta cùng nhau giải quyết được không ?
- Tôi không thích tốn hao nhiều lời với anh nữa.
- Nhưng anh không muốm em lang thang mãi thế này sẽ bị bệnh đó.
Lời anh làm nàng bùi ngùi muốn khóc , chưa bao giờ nàng cảm thấy ray rứt
bằng phải thù ghét người mà nàng yêu thương thiết . Anh là người mà
mang niềm vui và hạnh phúc đến cho cuộc đời nàng , đồng thời cũng là
người phũ phàng dập tắt ước mơ được là một người khác tất cả… trừ tình
yêu . Nàng không muốn người mình yêu san sẻ tình cảm cho người con gái
khác ngoài nàng . Thế mà…
Thục Giao cười nhạt.
- Thế ư ? Anh cùng lúc có thể thương yêu và lo lắng cho hai người phụ nữ
à ?
Đoàn Giang nhìn Thục Giao , anh thấy được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt
nàng , đôi mắt buồn và vành môi nhợt nhạt mỉm chặt anh thương nàng vô
cùng.