- Thục Giao , em muốn nói gì ? Nhưng nếu anh có lỗi lầm gì thì em hãy
cho anh một cơ hội để giải thích !Thục Giao à , nếu như em thích hành hạ
anh để em thấy hả dạ thì anh cũng vui lòng , nhưng em tự làm khổ bản thân
mình thì anh không thể nào chấp nhận . Em xem lại em kìa , như người mất
hồn vậy.
- Anh không chấp nhận thì tôi chịu nghe lời anh sao ? Tôi không ngoan
ngoãn như anh nghĩ đâu.
- Hừ ! không thể tưởng tượng nổi tại sao em cò thể…
Không để cho Đoàn Giang nói hết câu , Thục Giao hất mặt.
- Phải đấy ! trong cuộc sống còn có những điều chúng ta không thể tưởng
tượng hết đâu . Nhất là con người , loại động vật hai chân và phức tạp nhất
đấy.
Đoàn Giang đưa hai tay ôm lấy đầu , anh càu nhàu.
- Trời ạ ! Không hiểu những gì đang diễn ra trong đầu em nữa . Giả sử nếu
anh sai , một lần nữa cho anh xin lỗi , chịu chưa ?
- Nói nhiều như thế cũng vô dụng thôi , xin lỗi là quyền của anh , còn tha
lổi hay không là quyền của tôi . Cũng như xin lỗi và sửa lỗi là hau chuyện
hoàn toàn khác nhau . Nói xin thì dễ lắm nhưng sửa lỗi thì không đơn giản
chút nào . Có những chuyện chỉ nói xin lỗi là có thể giải quyết êm xuôi
được đâu.
Đoàn Giang bặm môi , anh chống nạnh , vạch hai vạt áo sang hai bên.
- Vậy bây giờ em muốn gì ?
Thục Giao đáp nhanh.
- Muốn anh biến nhanh và để cho tôi yên.
- Vòn em ?
- Kệ tôi.
- Em thật quá quắt , anh nói cho em rõ… anh không biến đâu hết.
- Được , anh không đi thì tôi đi . Nhưng trước khi tôi rời khỏi nơi này , tôi
cũng muốn tặng anh một vật kỷ niệm.
Nói rồi nàng thò tay vào túi xách lấy cuộn băng mà lúc nãy nàng tính liệng
nó tận dưới đáy sông sâu , nhưng bây giờ thì không cần . Nàng muốn đưa
cho Đoàn Giang.