Dạ Thủy
Một Thời Để Yêu
Chương 27
Bà Gia Tuệ ngồi trong phòng trên bàn để giấy tờ . Bà đang xem kỹ lại
những tấm ảnh đã ngả mầu theo năm tháng , lòng buồn rười rượi , bà lắc
đầu chán nản , có lẽ định mệnh đã an bài như vậy , giọt nườc mắt muộn đã
trào ra khỏi đôi mắt già yếu của bà.
Từ ngoài cửa Đoàn Giang lao vào như cơn lốc , trên tay vẫn đang cầm cuộn
băng quái ác.
- Thưa bác ! Bác có thấy Giao Ti ở đâu không ?
Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Đoàn Giang bà cũng hơi lo sợ , nhưng
bà cũng không màng suy nghĩ đến , bởi hiểu lo lắng lớn đối với bà . Bà trả
lời vội.
- nó ngoài sau vườn.
Không kịp xin phép bà Giao Tuệ , anh phóng thẳng ra sau vườn cùng mang
theo trong lòng một cơn nóng giận , miệng vẫn không ngừng gọi.
- Giao Ti… Giao Ti.
Tiếng lũ chim chuyển cành đua hót líu lo có rộn rã nhưng không làm cho
anh nguôi cơn nóng giận , cũng như những ngọn gió mát dịu mơn man thổi
cũng không đủ xoa dịu những day dứt buồn phiền , sự bực dọc của anh phũ
phàng trút xuống những ngọn cỏ non yếu ớt , đang bị dẫm nát dưới gót giầy
mạng bạo của anh . Miệng vẫn không ngừng gọi.
- Giao Ti , ô ở đâu ra đây mau ?
…Bất chợt Đoàn Giang khựng lại , anh vừa nghe tiếng động sau khóm trúc
cuối vườn . Anh khẽ nghiêng người nhìn vào cảnh tường trước mắt khiến
anh sững sờ…Giao Ti , thật sự là Giao Ti , nàng đang nui cui bên những
khóm hoa . Bộ áo sậm màu , mái tóc ngắc kẹp gọn bằng chiếc nơ nhỏ nhắn
đang thoản thắt làm việc . Anh hầu như quên đi cơn nóng giận ban đầu.
Rất khẽ , anh tữa người vào thân cây cạnh đấy khoanh tay lại trước ngực
lặng lẽ ngắm nhìng không bỏ sót một cử chỉ nào.
Giao Ti đang say sưa vun gốc cho những gốc ây mảnh mai vừa mới vươn