Giao Ti vẫn không khóc , cô lấy tay xoa nhẹ trên gò má nhưng vẫn mỉm
cười.
- Cứ đánh đi , dù sao hôm nay tôi cũng rất muốn được đôi bàn tay của anh
áp vào da thịt mình như thế.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Giao Ti , cơn giận của Đoàn Giang có vẻ hơi lắng
lại . Anh nắm tay cô kéo đi . Giao Ti không biết thoát ra bằng cách nào bởi
bàn tay anh cứng rắn và chắc chắn như một gọng kềm . Đến một băng ghế
đá gần đấy , anh dừng lại ấn mạnh vai Giao Ti để cô ngồi phịch xuống , còn
anh thì đứng đối diện với cô , giọng anh nói hơi dịu lại.
- Giao Ti , thật sự cô đâu phải là người xấu , cô còn trẻ lại rất xinh đẹp nữa ,
với những điều kiện thuận lợi đó , cô đủ khả năng có một người đàn ông
thương yêu mình suốt đời mà . Tại sao cô lại đi phá hạnh phúc của người
khác chứ ? Tôi biết cô đã được sống sung sướng ngay từ nhỏ và được
nuông chiều tời lớn . Chính vì thế , cô không thể nào chịu nổi khi có ai đó
làm cô bực mình . Nhưng tôi cho cô biết rằng , bản tính ấy không tốt đâu ,
cô hãy dẹp đi là vừa.
Giao Ti ngẩng lên nhìn Đoàn Giang , bàn tay vẫn không ngừng xoa nhẹ gò
má.
- Đoàn Giang , tôi muốn yên tĩnh một chút.
Nhìn gò má ửng đỏ của Giao Ti , anh có vẻ chạnh lòng , giọng hơi chùng
xuống.
- Giao Ti cho xin lỗi vì cái tát tai vừa rồi . Lẽ ra tôi không nên có thái độ đó
đối với cô . Bao giờ cũng thế , trong mắt tôi Giao Ti vẫn là hình ảnh của
một người bạn , người em dễ mến . Tôi tin tình yêu và hạnh phúc đúng
nghĩa sẽ đến với Giao Ti . Cô biết đó , tôi rất yêu Thục Giao và không thể
sống thiếu cô ấy được.
Rồi không đợi Giao Ti nói thêm một câu gì , anh quay lưng bước vội.
Nhưng hình ảnh đôi mắt , giọng nói của Đoàn Giang vẫn ám ảnh và văng
vẳng bên cô . Giao Ti đưa hai tay ôm lấy mặt.