MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 687

Trong lúc trò chuyện rôm rả, Tống Diệm xem đồng hồ, không còn

sớm nữa, buổi lễ giải ngũ sắp bắt đầu rồi. Anh thôi cười: “Tất cả chuẩn bị
đi. Lát nữa tập hợp ở thao trường. hôm nay phải phấn khởi lên đó.”

Không khí bỗng yên ắng phần nào. Mọi người đều biết hôm nay sẽ ly

biệt. Tống Diệm cố ý đén đây vì không muốn họ quá thương cảm. Nhưng
càng gượng cười thì lòng càng chua xót, càng luyến tiếc.

“Hôm nay, nhóm Giang Nghị giải ngũ. Vài ba tháng nữa đến Tết, Đội

trưởng cũng được điều chuyển đến Chi đội.” Giọng Giang Nghị trầm
xuống, đầu cũng cúi gầm: “Anh cũng bảo không có bữa tiệc nào là không
tàn, nhưng tiệc này tàn sớm quá…”

Tiểu Cát bùi ngùi: “Đội trưởng được điều lên Chi đội, dù sao vẫn có

thể thường xuyên chạm mặt. Nhưng lần này nhóm Giang Nghị đi, không
biết bao giờ mới gặp lại.”

Mọi người đều trầm mặc, trông người nào người nấy đều ủ dột, buồn

bã vô cùng.

Bốn người hôm nay giải ngũ đều quay đầu hít mũi, đôi mắt rưng rưng.

Nhưng thanh niên trai tráng xông pha khói lửa, dù bị lửa thiêu, dù có rơ
máu cũng không rơi lệ. Thế mà vào lúc này, chỉ vì vài câu của chiến hữa
mà trái tim lại nhói đau.

Tống Diệm cất giọng trầm ấm: “Đội của chúng ta có thể bình an giải

ngũ là chuyện tốt mà, cũng đáng tự hào. Hy vọng những người ở lại đều có
ngày đeo hoa hồng giải ngũ.”

Vẫy chào nơi quân doanh, biết đâu sau này lại đưa tiến nơi linh đường.

“Giải tán đi!” Tống Diện ra lệnh.

Mọi người đứng dậy rời khỏi ký túc xá, tập hợp trên thao trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.